Bùi Nam Thạch đang thầm vui mừng vì sự phấn khích của Hạ Nguyên, nhưng sau khi nghe những gì cậu nói tiếp theo, sắc mặt chợt trầm xuống.
"Tôi nói anh Lê đúng là người tốt, trời nắng nóng như vậy vẫn đưa quần áo đến cho tôi, người lớn lên đẹp trai, tính tình ôn hòa, hơn nữa anh ấy còn có thể làm trợ lý cho Bùi tiên sinh, chắc chắn phải là một người rất ưu tú rất xuất sắc, tôi nhất định phải học hỏi anh ấy.”
Hạ Nguyên đang gấp quần áo quay lưng về phía người đàn ông, cậu không chú ý đến sắc mặt tối sầm của người đàn ông, vẫn hứng thú nói.
"Đúng rồi, Bùi tiên sinh, hôm nay có một số bộ quần áo anh Lê gửi nhầm, là quần áo nữ, tôi đi lấy cho ngài, ngài mang về tặng cho đồng nghiệp nữ trong công ty nhé."
Sau đó Hạ Nguyên quay đầu nhìn hắn, giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt u ám.
"Bùi, Bùi tiên sinh, ngài sao vậy..."
Cậu thận trọng hỏi, tự hỏi tại sao một người mới vừa rồi thoạt nhìn tâm trạng không tệ lắm đột nhiên trở nên tức giận như vậy.
Có phải cậu đã nói sai điều gì không?
Cậu ngẫm nghĩ lại những gì mình vừa nói, chợt nhận ra.
Bùi tiên sinh là ông chủ của cậu, là đại tổng tài của công ty, sao có thể yêu cầu Bùi tiên sinh đích thân mang đồ gửi nhầm trở về chứ, phải là cậu tự mình gửi lại mới đúng.
"Xin, xin lỗi Bùi tiên sinh, tôi nói sai rồi." cậu lập tức đứng dậy cúi người xin lỗi, "Tôi nên tự gửi lại cho công ty của ngài, sáng mai tôi sẽ lập tức gửi đến đó, xin hãy tha thứ vì lỗi ăn nói vụng về của tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận từ lời nói đến hành động hơn."
Xin lỗi xong, cậu nhìn kỹ người đối diện, nội tâm rất bất an vì sợ người đàn ông đó sẽ nói muốn đuổi việc mình.
Nếu mất đi công việc này, chắc cậu sẽ không bao giờ tìm được một ông chủ tốt bụng như Bùi tiên sinh nữa.
“Anh Lê?"
Cậu nghe thấy Bùi tiên sinh nói hai chữ này.
“Dạ?"
Hạ Nguyên có chút bối rối.
“Cậu ta gọi cậu là gì?”
Dường như Hạ Nguyên nghe thấy Bùi tiên sinh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu hỏi này.
"Ngài hỏi anh Lê ạ?" Hạ Nguyên run rẩy hỏi: “Anh Lê, anh ấy gọi tôi là ŧıểυ Nguyên."
Tuy rằng không biết vì sao Bùi tiên sinh lại hỏi như vậy, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.
Hừ.
Bùi Nam Thạch cười lạnh, vẻ u ám trong đáy mắt hắn càng đậm hơn.
Anh Lê?
ŧıểυ Nguyên?
Gọi nhau thân mật quá nhỉ.
Còn khen ngợi cậu ta trước mặt hắn.
Điếm nhỏ này mỗi lần nhìn thấy người đàn ông đều phát dâm, đáng lẽ đêm qua hắn nên *** chết cậu trên giường để cậu không còn sức câu dẫn quyến rũ người khác!
Mẹ kiếp Lê Triều, người của hắn mà cũng dám ngấp nghé, ngày mai phải hạ lệnh luân chuyển đá cậu ta sang Châu Phi!
Hạ Nguyên nhìn khuôn mặt ngày càng u ám của Bùi Nam Thạch với vẻ hoảng sợ.
Cậu lại nói sai điều gì sao? Tại sao Bùi tiên sinh lại càng tức giận hơn?
Bùi Nam Thạch u ám nhìn cậu một lúc lâu, trong lòng tràn đầy tức giận, đi lên lầu không nói một lời.
"Bùi——"
Hạ Nguyên không biết tại sao, muốn đi theo tiếp tục xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt rõ ràng của Bùi Nam Thạch, chứng tỏ hắn không muốn để ý tới cậu, liền dừng lại.
Cậu nhìn bóng lưng Bùi Nam Thạch biến mất trên tầng hai, chán nản ngồi xuống ghế sô pha, liếc nhìn bộ quần áo mới gấp một nửa bên cạnh, miệng mím chặt, một lúc sau, hốc mắt dần dần ửng đỏ tuôn ra những giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
Bùi tiên sinh tức giận, cậu sắp thất nghiệp rồi.
Thậm chí cậu còn không trụ được một tuần.
Nếu Bùi tiên sinh yêu cầu cậu rời đi ngay tối nay, thì cậu sẽ phải qua đêm ngoài đường rồi.
Trên người cậu chỉ có vài trăm nhân dân tệ, mức chi tiêu của thành phố cao như vậy, để tìm được một công việc mới trong vòng vài ngày tới là điều không thể, chắc chắn cậu sẽ biến thành kẻ lang thang.
Hic hic, cậu đúng đồ ngu ngốc, sao lại làm Bùi tiên sinh tức giận chứ, thậm chí còn không biết tại sao Bùi tiên sinh lại tức giận nữa.
Hạ Nguyên khóc một hồi, mới ôm đống quần áo mới, nức nở trở về phòng ngủ.
Cậu nhìn những bộ quần áo mới xinh đẹp nằm rải rác trên giường, tự hỏi liệu mình có thể mang chúng đi được không.
Anh Lê nói đây đều là "phúc lợi của nhân viên", nhưng đến tư cách là nhân viên chính thức cậu cũng không có, còn khiến ông chủ tức giận, có phải cậu nên tự giác trả lại phúc lợi này không?
Vậy có phải giày cũng phải trả lại không?
Hu hu hu.
Càng nghĩ càng buồn, chưa kịp mặc thử mà đã phải trả lại. Cậu thực sự thích những đôi giày và chồng quần áo đẹp này, hơn hết cậu vô cùng thích công việc này.
Nếu cậu quỳ lạy Bùi tiên sinh, liệu ngài ấy có cho mình một cơ hội để thay đổi không?
Hạ Nguyên vẫn muốn cố gắng, dù sao công việc này đối với cậu mà nói có thể so sánh với chuyện trúng số giải thưởng lớn.
Nếu không, hãy thử nhìn xem. Tuy Bùi tiên sinh lúc nào cũng mang mặt lạnh lùng nhưng lòng dạ nhẹ nhàng, nói không chừng cậu sẽ được tha thứ.
Hạ Nguyên lau nước mắt, lấy hết dũng khí đi lên lầu tìm Bùi Nam Thạch.
Khi lên đến tầng hai, đúng lúc Bùi Nam Thạch vừa tắm xong bước ra khỏi phòng ngủ, Hạ Nguyên nhìn thấy cậu, liền đi tới “bụp” một tiếng quỳ xuống.
Bùi Nam Thạch giật mình, cơ thể phản ứng trước não, kéo người đứng dậy.
Nhưng Hạ Nguyên không chịu hợp tác, nhất quyết quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Bùi tiên sinh, ngài đừng đuổi tôi đi, cầu xin ngài đừng đuổi việc tôi, tôi biết mình rất ngu ngốc vì không biết nói bản thân đã nói gì khiến ngài tức giận, nhưng tôi nhất định sẽ nỗ lực sửa chữa. Tôi rất thích công việc này, Bùi tiên sinh, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa.”
Nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
Bùi Nam Thạch hoảng sợ khi nhìn thấy người nọ khóc lóc thảm thiết, đôi tay hắn nắm lấy cánh tay của cậu buộc cậu phải đứng dậy, nhưng ngay khi hắn vừa buông ra, cậu lại quỳ xuống.
Hắn cố ý trầm giọng nói: "Đứng đàng hoàng."
Hạ Nguyên bị giọng điệu có phần nghiêm túc của hắn làm cho giật mình, co rúm người đứng dậy như học sinh bị thầy điểm danh.
Khuôn mặt yếu ớt dễ bị bắt nạt đầm đìa nước mắt nhìn hắn.
Nhưng trong lòng Bùi Nam Thạch lại trỗi dậy cảm xúc đen tối không thích hợp.
Vật nhỏ này, sao bộ dạng khóc nấc lên lại da^ʍ đãиɠ đến thế?
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Tôi nói muốn đuổi cậu đi khi nào?”
Hạ Nguyên giật mình, đáng thương nhìn hắn.
Hắn không nói rõ ràng, nhưng dì Lâm nói rằng cậu không được chọc giận anh, nếu không cậu sẽ bị đuổi đi.
"Tôi, tôi làm ngài tức giận..."
Giọng nói vừa mới khóc mang theo thanh âm ẩm ướt và nhớp nháp, cảm xúc vặn vẹo của Bùi Nam Thạch càng trở nên méo mó, hơi nóng khuấy động cơ thể hắn hướng xuống nơi nào đó.
Bùi Nam Thạch: Em ấy quyến rũ mình, em ấy dụ dỗ mình, em ấy câu dẫn mình.
“Tôi sẽ không đuổi cậu đi.”
Dù tức giận nhưng hắn không hề có ý định đuổi cậu. Suy cho cùng, đĩ nhỏ không hề làm hắn tức giận vì vấn đề công việc, hắn không thể lấy hình phạt công việc để trừng phạt lỗi lầm cá nhân của đĩ nhỏ đúng không?
Dù sao thì hắn luôn là người biết đúng sai, phân rõ thị phi.
"Thật ạ?"
Đôi mắt ngấn nước của Hạ Nguyên mở to, đầy mong đợi nhìn hắn.
Bùi Nam Thạch: Dâm chết quá, đĩ quá đi, lẳng lơ chịu không nổi.
“Thật đấy.” Hắn thấp giọng nói.
"Bùi tiên sinh, ngài thật là một người tốt. Cảm ơn ngài rất nhiều." Hạ Nguyên mừng đến rơi nước mắt, chân thành hứa hẹn: "Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, không bao giờ làm ngài tức giận nữa, sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không phụ đại ân đại đức to lớn của ngài!
Hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng, vẻ mặt không có gì bất thường, nhưng cơ thể trở nên cứng đờ vì áp lực, đến cả các cơ bắp cũng căng cứng.
Hắn cảm thấy nói đó của mình sắp bại lộ rồi, vội đuổi đĩ nhỏ đi, không thể để cậu biết hắn đã bị cậu quyến rũ thành công, nếu không cậu sẽ đắc ý không biết trân trọng.
"Tôi còn phải làm việc, đi pha cho tôi một tách cà phê." Hắn nói với giọng điệu ra lệnh.
"Được ạ, Bùi tiên sinh, tôi đi ngay!" Hạ Nguyên nhiệt tình đáp lời, vui vẻ chạy xuống lầu.
Bùi Nam Thạch hơi nhíu mày, trong mắt tràn ngập sương mù.
Vật nhỏ như ong bướm lả lơi, dụ dỗ hắn còn không đủ còn mê hoặc người khác, tối nay phải cưỡng bức cái *** n*ng của cưng, xem cưng còn lấy cái gì để phát dâm nữa!