Báo Cáo Thượng Tướng, Tôi Muốn Đánh Dấu Ngài

Chương 8: Báo Cáo Thượng Tướng, Tôi Muốn Đánh Dấu Ngài

Trước Sau

break

Dưới sự che chở của tân sinh nhỏ bé và Chu Chu, hắn nhanh chóng đến đích.

Leo lên vai cơ giáp, Thượng Dã nhấn một cái nút sau tai, cơ giáp trong nháy mắt không nhúc nhích, mà những cơ giáp khác bắn khắp nơi cho thấy rõ điểm yếu này.

Mặc dù vẫn có tia laze bắn vào khu vực đối diện với đội hình, nhưng nó không còn dày đặc như trước, cũng đủ để một số người có kỹ năng đi qua, sau khi Thượng Dã thành công, Chu Chu và tân sinh nhanh chóng đi qua.

Những tân sinh viên bị loại và những người không bị loại khi nhìn thấy cảnh này đều rất phấn khích: "Mọi người có thể vượt qua được."

"Thì ra đây là trận pháp, nhưng bây giờ trận pháp đã bị phá vỡ."

"Đi thôi, chúng ta đi mau."

"Chờ một chút, ba học sinh kia phá giải được, cậu nghĩ họ sẽ không kích hoạt lại khi chúng ta đi ngang qua sao?"

Những tân sinh cảm thấy đây là trận chiến cá nhân, nếu có thể tự mình thể hiện, đương nhiên sẽ không muốn ở cùng người khác, chỉ cần Thượng Dã hiện tại khởi động lại máy móc, liều lĩnh xông tới sẽ lập tức bị đào thải.

Những người khác đã bước một bước dừng lại ngay lập tức.

Tuy nhiên, điều họ lo sợ đã không xảy ra.

Đứng trên vai cơ giáp, Thượng Dã ở dưới ánh đèn sân khấu ngược sáng, điên cuồng hét: “Các học sinh còn chưa bị đào thải, nhanh lên, chúng ta cùng một lớp đi, đây là quà gặp mặt của tôi dành cho các bạn. Nhớ kỹ, tôi tên là Thượng Dã, Thượng Thượng Dã Dã!"

Nói xong, hắn cũng không hề khởi động lại máy móc, mà là nhảy xuống đất, cùng Chu Chu và tân sinh chạy về đich.

Thấy vậy, những sinh viên khác không bị loại cũng không quan tâm mà chạy về phía sau nhà máy dọc theo lối mở.

Rẽ ngoặt, như tất cả chìm trong bóng tối, phía trước có một quảng trường lớn hơn, đã có học sinh cũ chờ bọn họ ở đó.

Thấy bọn họ đi ngang qua, các đàn anh thân thiết chào hỏi: "Chúc mừng các em đã thông qua thử thách tân sinh, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn các em đến chỗ tắm rửa , ăn cơm thịnh soạn. Tuy nhiên các em còn phải đứng một lát, tí nữa thượng tướng của chúng ta sẽ đến nói chuyện sau."

Các học sinh đều ngoan ngoãn xếp hàng, Chu Chu nghĩ đến sữa của mình nói: "Anh ơi, túi của chúng em còn ở đằng kia."

"Không sao, không sao, ở đây chúng ta có camera khắp nơi, sẽ không mất đâu, sau khi giải tán em có thể đi lấy."

Chu Chu thở phào nhẹ nhõm và đứng yên.

Đàn anh trả lời anh ta cũng đi tới trước mặt anh ta, nhưng không phải đứng trước mặt anh ta mà lướt qua, đứng trước mặt Thượng Dã : “Tuyệt, em rất giỏi, em là người đầu tiên phát hiện và đi qua sự được. Anh có thể biết tên của em được không?"

"Đàn anh, anh tên gì?" Thượng Dã hỏi ngược lại.

Tần Hòa hừ một tiếng: "Anh hỏi trước."

Thượng Dã : "Anh hỏi thì em phải trả lời sao?"

Tần Hòa sửng sốt một chút, sau đó đắc ý cười một tiếng, "Thú vị, thú vị, tân sinh, em điên lắm. Nhưng rất hợp với anh ha ha."

Tần Hòa đưa tay về phía Thượng Dã : "Anh tên là Tần Hoà, lớn hơn em ba tuổi, em có thể gọi anh bằng tên đầy đủ, hoặc là mật danh của anh, Bạch Hạc."

Thượng Dã bắt tay lại: “Em tên là Thượng Dã , anh có thể gọi em bằng cả họ lẫn tên, hoặc là mật danh —— Bố."

Tần Hòa: "..."

Thượng Dã nhếch môi cười ranh mãnh: "Đàn anh à, em chỉ nói đùa thôi."

Bạn của Tần Hòa cùng nhau cười ha ha, vỗ tay kêu to: "Bạch Hạc, mày cũng có hôm nay, quả báo, quá báo nhãn lồng."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc