Chương 2.3
Editor: Khưu Uy Uy
“Có thể chứ?” Cô rất hiếu kỳ về căn hộ của anh.
“Đương nhiên có thể.” Đột nhiên Phương Bách Hâm cầm tay cô, bàn tay to lớn không tốn chút sức lực cầm trụ tay cô, nắm giữ cô thật chặt, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể đàn ông làm Chiêm Chỉ Tĩnh co rúm lại, đột nhiên nhận thấy thể trạng hai người thật khác nhau.
Cô không phải cô gái có thân hình bé bỏng, dáng người cô khá cao, 166cm, cho dù là thời còn học sinh hay đã ra xã hội, thân thể cao ráo của cô luôn được nữ sinh bé bỏng khác hâm mộ. Nhưng cao cao như vậy nên không thể nép vào lòng đàn ông như những nữ sinh bé bỏng, để đàn ông bảo vệ mình.
Nhưng nhìn bóng lưng người đàn ông này, đột nhiên Chiêm Chỉ Tĩnh cảm thấy cho dù đứng trong trời mưa rền gió dữ, chỉ cần núp trong lòng anh, cô có thể tránh thoát, không bị thổi bay….
Bùm!
Đột nhiên cô chột dạ, nháy mắt đầu óc Chiêm Chỉ Tĩnh trống rỗng.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Cô chưa bao giờ có cảm xúc này, như là hưng phấn, lại như lo lắng…… Gặp anh lần đầu tiên, ấn tượng anh để lại trong đầu cô cũng như vậy……
“…. Em có nghe tôi nói không?” Một bàn tay to huơ qua huơ lại trước mặt cô.
Chiêm Chỉ Tĩnh hơi giật mình, rốt cuộc lấy lại tinh thần. “Anh nói gì?”
“Tôi hỏi em có đang hẹn hò hay sắp kết hôn chưa?”
Bọn họ đã tham quan xong nơi ở của anh, hiện tại hai người đang đứng trên tấm thảm mềm mại của phòng ngủ, ngón trỏ tay phải anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng mắt cô.
“Anh không cần lo lắng về điều này.”
“Không cần lo lắng?” Phương Bách Hâm nhướng mày. “Hay em không quan tâm đến…. cảm nhận của anh ta?”
“Không có ai cả, tôi cần gì phải lo lắng?” Chiêm Chỉ Tĩnh bĩu môi.
Phương Bách Hâm nở nụ cười, Chiêm Chỉ Tĩnh phát hiện có thể nhìn rõ nếp nhăn trên mặt khi anh cười.
“Như vậy tôi có thể hỏi nguyên nhân em tìm tôi, muốn làm tình không?” Tuy rằng rất vui vì cô đưa ra yêu cầu, nhưng Phương Bách Hâm cũng muốn biết nguyên nhân. “Hay vì bạn trai bắt cá hai tay nên trong lòng không vui?”
Chiêm Chỉ Tĩnh bật cười. “Anh thật hài hước.”
“Mọi người đều nói như vậy.” Phương Bách Hâm nhún vai. “Rốt cuộc là vì sao?”
“Tôi gặp khó khăn trong công việc.” Chiêm Chỉ Tĩnh than thở.
Đầu óc Phương Bách Hâm hoạt động, cuối cùng cũng hiểu!
Nếu anh nhớ không lầm, quả thật cô vì anh lui bản thảo nội dung cấm dưới 18 tuổi vài lần – con số chính xác anh đã quên, nhưng mà cảnh tượng hoan ái miêu tả cứng ngắc của cô, anh vẫn còn nhớ một chút….
“Không phải em mua CD tình sắc để tham khảo chứ?” Thật mệt cho cô vì công việc mà làm đến mức này.
“Không phải tôi mua, đều do bạn tôi đưa cho. Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh.” Chiêm Chỉ Tĩnh hào phóng nói.
“Không cần.” Phương Bách Hâm nói: “Cho nên vì công việc em muốn tìm một người đàn ông để làm tình?”
“Không sai.” Chiêm Chỉ Tĩnh thừa nhận.
Phương Bách Hâm nguy hiểm nheo mắt lại. “Vì sao em chọn anh?” Anh hơi nghiêng người, đưa mặt đến gần cô, mũi hai người cách nhau không đến 5cm.
Chiêm Chỉ Tĩnh rụt cổ, muốn kéo dài khoảng cách của hai người, nhưng cái gáy bị một bàn tay chắc chắn giữ lấy, không cho cô lùi lại.
“Chỉ Tĩnh?” Anh gọi tên cô.
Sau khi biết cô không có đối tượng, anh bắt đầu nghĩ có thể biến cô thành của mình. Đàn ông luôn có tính chiếm hữu đối với người phụ nữ của mình, như ma đậu lớn lên mạnh mẽ, khiến anh vội vàng muốn biết lý do cô chọn anh.
“Này……” Chiêm Chỉ Tĩnh run rẩy. Tại sao anh lại gọi tên cô ấm áp như vậy, làm cô như bị nhúng chìm trong vò rượu nguyên chất say lòng người, cả người mơ màng như thế?
“Không nói? Hửm?” Ngón trỏ cuốn lấy lọn tóc bên má cô.
“Anh thật sự muốn biết?” Nếu nói sự thật, có làm tổn thương danh dự đàn ông của anh không? Dù sao cô dựa vào điều kiện “quen biết xã giao” để chọn ah.
“Vừa gặp đã yêu anh?”
“Làm sao có thể!” Chiêm Chỉ Tĩnh lập tức phủ định.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Phương Bách Hâm hiểu rõ nhếch môi. “Nhưng nói thẳng như vậy làm người ta tổn thương đó! Tuy rằng anh vừa gặp đã yêu em……”
“Hả?” Chiêm Chỉ Tĩnh giật mình lùi hai bước, lại bị anh giữ lấy.
“Kinh ngạc vậy à?” Nhìn cô giống con thỏ nhỏ hoảng sợ, mở to hai mắt, thấy thế nào cũng đáng yêu, làm anh muốn yêu thương cô một phen.
“Cái này xem như thông báo sao?”
“Chắc vậy.”
“Anh nói đùa à?” Doạ cô đấy!
“Em cảm thấy sao?”
Anh thật sự nói đùa – nhìn Phương Bách Hâm tươi cười, Chiêm Chỉ Tĩnh cho rằng là vậy.
“Chưa từng ai nói với em vậy sao?” Bằng không sao nghe anh thổ lộ, vẻ mặt cô kinh ngạc, thậm chí cho là anh nói đùa?
“Có thì có……” Chiêm Chỉ Tĩnh hồi tưởng kinh nghiệm, nhưng ấn tượng cực kỳ mơ hồ.
Nhìn cô im lặng, Phương Bách Hâm hối hận sao mình lại chuyển qua đề tài này, hại cô hiện tại đều nghĩ đến người đàn ông khác. Được rồi, anh ghen tị đó!
Phương Bách Hâm chợt mở miệng, kéo suy nghĩ cô về. “Chỉ Tĩnh, em còn nhớ tên tôi không?”
“Phương Bách Hâm.” Cô đương nhiên nhớ, vì anh có biết tên mình ra giấy, tờ giấy được cô dán trên máy tính, mà không ném vào thùng rác.
Cô nhớ rõ tên anh làm Phương Bách Hâm cực kỳ hài lòng. “Tốt. Tôi không muốn hiểu rõ nguyên nhân em coi trọng tôi, nhưng em phải thề, từ nay về sau tuyệt đối không thể vì công việc mà tìm người đàn ông khác làm tình, nghe không?” Anh bá đạo yêu cầu.
“Đương nhiên.” Cho dù muốn tìm, cô cũng không tìm được người nào. “Chúng ta nên bắt đầu chưa?”
“Tuỳ em quyết định.” Phương Bách Hâm giao quyền chủ động cho cô.
“Thời gian quý giá, thời gian là vàng.” Cô muốn cấp tốc giải quyết công việc.
“Kia……” Phương Bách Hâm vừa mới mở miệng, lại bị Chiêm Chỉ Tĩnh chặn lời.
“Chờ một chút.” Vẻ mặt cô nghiêm túc.
“Mời nói.”
Chiêm Chỉ Tĩnh lấy ra một chiếc hộp màu hồng, đây là đồ bảo vệ cô vừa mới chạy tới cửa hàng tiện lợi cạnh xã khu để mua. “Anh phải mang cái này?”
“Áo mưa nhỏ?” Phương Bách Hâm cầm lấy chiếc hộp, lật qua lật lại xem, nhìn một hồi, anh nhét chiếc hộp màu hồng vào tay cô.
“Anh không muốn?” Chiêm Chỉ Tĩnh nhíu mày.
“Đừng lo, đương nhiên tôi đồng ý yêu cầu của em.” Cho dù cô không yêu cầu, vì người phụ nữ của anh, anh vẫn sẽ mang.
“Vậy sao anh…..”
“Cỡ này không hợp với tôi.” Phương Bách Hâm nói.
“Còn phân cỡ sao?” Cô cho rằng cái đó đều có kích thước giống nhau, cho nên chọn hộp đầu tiên trên giá bên phải. “Chẳng lẽ tôi mua quá lớn?”
~ Hết chương 2 ~
P/s: thấy chị Tĩnh nói tổn thương đến mức nào chưa??? :sofunny: