Âu Dương Ngưng xụi lơ trên chiếc giường lớn, hạ thân là một mảng lộn xộn, đôi mắt vốn trong veo nay lại có chút dại ra, toàn thân không còn một chút sức lực.
Âu Dương Hiên lấy tay luồn qua 2 nách bé, chỉ tốn chút sức đem bé ngồi dậy đối diện với hắn. dươиɠ ѵậŧ nổi gân xanh đã đặt trước hoa huyệt ẩm ướt: “Bảo bối, còn ca ca…”
Âu Dương Ngưng tinh tế thở dốc, âm thanh đầy mệt mỏi: “Ngô….Ca ca có thể để cho Ngưng Nhi nghỉ một chút được không?”
Âu Dương Hiên đáng thương nhìn em gái: “Ngưng Nhi nhẫn tâm nhìn ca ca chịu đựng khổ sở sao? Ca ca nhìn em cùng ba ba vui sướиɠ, trong lòng rất khó chịu, cục cưng chẳng lẽ em không yêu ca ca sao?”
Âu Dương Ngưng lập tức mềm lòng, ca ca là người hiểu rõ bé nhất, bình thường đều cho bé thứ tốt nhất, bé làm sao có thể vì mệt mỏi mà làm cho ca ca khó chịu.Huống hồ, dưới tác dụng của xuân dược cơ thể bé lại bắt đầu động tình.
Nhờ vào sự trợ giúp của ca ca, bé gian nan di chuyển cơ thể, tự động nâng lên cái mông nhỏ, bàn tay nhỏ bé nắm lại vật to lớn của ca ca, nhắm ngay huyệt động của mình chậm rãi ngồi xuống.
“Ngô… ca ca.. Ngưng Nhi có láu lỉnh hay không?”
“Ách …Thật là một cái láu lỉnh da^ʍ đãиɠ oa nhi…Lại dùng lực..” Bàn tay to lớn của Âu Dương Hiên dùng lực đánh lên kiều đồn của cục cưng, quát to: “Đem toàn bộ đều nuốt vào, đem ca ca ăn hết. A! Ngươi đúng là đồ kĩ nữ da^ʍ đãиɠ.”
Đau đớn kịch liệt làm cho Âu Dương Ngưng thanh tỉnh thần trí, bàn tay nhỏ bé bắt đầu đẩy lồng ngực ca ca: “Đau quá… Ô… Ca ca xấu lắm…”
Bây giờ, Âu Dương Hiên làm sao có thể nghe tiếng em gái mình chứ, trong đầu hắn giờ chỉ có suy nghĩ, ŧıểυ huyệt này nhiều năm như vậy, hôm nay hắn mới có thể tiến vào. Hắn không nghĩ dễ dàng như vậy buông tha nàng.
Dễ dàng chế trụ thân hình bé nhỏ, Âu Dương Hiên liền bắt đầu đưa đẩy, mật dích nóng bỏng cùng với tia máu tại hoa huyệt căng truất làm hắn muốn cứ như vậy cùng cục cưng làm đến chết, mà hắn có lẽ cũng đang làm như vậy.
Mỗi khi cái mông tuyết trắng của bé được nâng lên, huyệt động ẩm ướt liền lộ ra, có thể nhìn thấy hai cánh hoa phấn hồng mở ra khép vào theo di động của vật to lớn.
“ŧıểυ tao hoa đáng thương…” Âu Dương Lôi đứng lên, đi đến bên cạnh con gái, giữ lấy đầu cái đầu đang di chuyển cao thấp của bé, ngon tay thon dài nhẹ nhàng cọ vào đôi môi diễm lệ: “Há miệng..”
Âu Dương Ngưng liền há miệng để cho ngón tay ba ba tiến vào trong miệng mình, cùng lưỡi của nàng dây dưa. Ngón giữa cùng ngón trỏ của Âu Dương Lôi kẹp lấy cái lưỡi nhỏ nhắn, dùng sức kéo nó ra ngoài. Bởi vì lưỡi bị kéo ra ngoài khiến cho cái miệng nhỏ nhắn không thể nào nuốt nước bọt.
Nhìn cái lưỡi nhỏ nhắn của cục cưng bị giữ bên ngoài không trung, trong miệng chảy ra một lượng lớn mật dịch, thật giống như cái dâm phụ đang tìm bất mãn: “Nhìn bảo bối nhà chúng ta có bao nhiêu đói khát này, nước miếng đều chảy ra. Mau đem nó hấp…”