Chương 23: Bảo Khánh – Thủ lỉnh K.A
beta: Tinh Tinh
“đ…đưn…đừng…đừng khóc” giọng nói khàn khàn mang theo vài phần yếu ớt thành công hấp dẫn năm con người đang chìm trong đau thương. Quế Chi trực tiếp chui ra khỏi ngực của Bảo Kiệt, nhìn cô gái trên giường. Nhỏ sợ, nhỏ lo nhỏ nghe lầm. Nhưng khi thấy người mà nhỏ yêu quý nhất bây giờ đã tỉnh. Do đôi mắt nhắm quá lâu nên cô chưa thể thích ứng được với ánh sáng của đèn. Quế Chi vui mừng chạy đến ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay Trâm Anh, nghẹn ngào nói “Anh Nhi, cậu tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi, mình rất sợ, đừng làm vậy với mình nữa, đừng bỏ mình như mười hai năm trước nữa…oaoaoaoaoaoa…” nói xong, nhỏ gục mặt bên cạnh tay Trâm Anh khóc như một đứa trẻ mất đồ. Trâm Anh nghe nhỏ nói mà lòng đau như cắt. Cô cố gắng đưa bàn tay đã lâu không hoạt động lên vòng qua tấm lưng mảnh khảnh an ủi Quế Chi. Từ hốc mắt của cô chảy ra giọt lệ. Cô thật là xấu xa. Chi Nhi của cô là một cô gái rất yếu đuối. Tại sao bao nhiêu lần cô lại nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy như vậy chứ. Cô thật là đáng chết mà.
“C…hi…Chi Nhi…tha lỗi cho mình…” Trâm Anh yếu ớt nói. Nhưng cổ họng khô khốc làm cho cô nói có phần khó khăn và đau đớn.
“Không, không sao” Quế Chi nói bằng giọng mũi.
“K…hông…cậu…cậu không hiểu” Trâm Anh nhíu mày nói. Cái cô xin lỗi là chuyện cô giấu Quế Chi mà. Quế Chi ngẩng đầu lên, nhíu mày nghi hoặc nhìn Trâm Anh. Rốt cuộc thì Anh Nhi của nhỏ xin lỗi chuyện gì. Nhưng chưa để nhỏ nói câu gì thì tiếng bà Trần vang lên.
“Thôi, chuyện gì thì để sau nói, uống chút nước cho đỡ khô cổ đi Trâm Anh” bà Trần rót một cốc nước đi đến bên cạnh giường Trâm Anh, đỡ cô dạy rồi đút cho cô từng thìa nước. Khi đã cảm thấy cổ họng khá hơn, Trâm Anh lắc đầu ý nói mình không muốn uống nữa. Nhìn sang Quế Chi, cô hít thật sâu, quyết định nói ra “Chi Nhi, mình xin lỗi, mình đã giấu cậu một chuyện. Mình đã nhớ ra chuyện mười hai năm trước từ lâu rồi. Xin lỗi” nói xong, Trâm Anh cúi đầu xuống như một đứa trẻ làm sai sợ bố mẹ mắng vậy.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn Trâm Anh cùng Quế Chi. Chuyện này khó giải quyết đây. Nhưng bọn họ không nên nhúng tay vào. Chuyện này là chuyện riêng của bọn họ, để bọn họ giải quyết vẫn tốt hơn.
“Từ khi nào?” Quế Chi nói, trong giọng nói mang vài phần tức giận, vài phần đau lòng.
“Từ khi mình và cậu ngã xuống biển” Trâm Anh thành thật nói.
“Vậy tại sao cậu lại lạnh nhạt với mình? tại sao không chịu nhận mình? Tại sao lại
bỏ trốn hả?” câu cuối, Quế Chi nói gần như hét lên. Tại sao chứ? Nhớ ra rồi thì tại sao giả vờ như mình không biết gì? Nhớ ra rồi tại sao lại đối xử với nhỏ như vậy? Chẳng lẽ Anh Nhi giận nhỏ chuyện đó sao. Đúng, chắc chắn Anh Nhi giận nhỏ chuyện đó. Nhìn Trâm Anh, Quế Chi đau lòng nói “cậu…đang muốn trừng phạt mình sao? Trừng phạt mình vì mình đã khiến cậu ngã xuống biển mười hai năm trước? Đúng không?”
“Không, mình không giận cậu, mình làm vậy là tự nguyện. Mình có lý do khác” Trâm Anh vội vàng nói.
“Lý do khác? Cậu không muốn có quan hệ với mình nữa đúng không? Vậy thì từ nay chúng ta không còn là bạn nữa” nói xong, Quế Chi chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh. Bảo Kiệt nhìn Quế Chi chạy ra khỏi phòng, nói “con đuổi theo Chi đây” rồi chạy theo Quế Chi.
“Tôi làm Chi Nhi buồn rồi, tôi thật là đáng chết mà” Trâm Anh nói xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống làm người nào đó nhìn mà đau lòng.
“Trâm Anh, con có nỗi khổ riêng, đúng không?” bà Trần nói.
“Con là sát thủ, trong Hắc đạo đắc tội với không ít người. Nếu Chi Nhi ở cạnh con, chắc chắn cô ấy sẽ gặp nguy hiểm” Trâm Anh lau đi những giọt nước mắt nghẹn ngào nói.
“Vậy con chưa biết gì về Quế Chi của bây giờ rồi” bà Trần cầm tay Trâm Anh nói.
“Là sao ạ?” Trâm Anh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn bà Trần. Cô điều tra rất kĩ về gia đình họ Trần này rồi. Ngoài việc có chút quan hệ với hắc đạo ra thì họ chẳng còn gì đáng để lưu tâm. Chẳng lẽ từ khi gặp lại cho đến bây giờ, cô chưa thực sự hiểu người bạn này của cô?
“Cái này phải để cho Chi nói với con. Con còn yếu, nghỉ ngơi đi. Đừng để ý nhiều đến chuyện này. Dì đảm bảo, ngày mai con sẽ thấy con bé ngay ấy mà” bà Trần nói.
“Vâng” nói xong, dưới sự giúp đỡ của bà Trần, Trâm Anh nằm xuống, nắm mắt lại nghỉ ngơi. Bà Trần kéo ông Trần vẫn đứng ung dung ở cửa ra khỏi phòng cho cô nghỉ ngơi. Con dâu lớn của bà trước hết cần nghỉ ngơi đã, bây giờ bà phải tìm xem thằng con lớn kia đang trốn ở cái nơi xó xỉnh nào. À quên, bà cũng phải thông báo cho Tiểu Quân nữa không tí nữa nó lại nhọc công điều động người đến chia buồn.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, người nằm trên giường bệnh tưởng như đang ngủ mở mắt ra. Trâm Anh nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, khuôn mặt chứa rất nhiều tâm sự. Quế Chi, chắc hẳn lần này Quế Chi giận cô lắm. Chắc chắn nhỏ sẽ không tha thứ cho cô đâu. Bây giờ Quế Chi đã chán ghét cô rồi, vì sao cô không thấy vui, vì sao cô lại khó chịu như vậy chứ.
Cánh tay yếu ớt cố gắng đưa lên vị trí chân vành tai trái, nhẹ nhàng ấn lên bộ đàm mini, đợi cho bên kia có người bắt tín hiệu cô cất giọng nói vẫn còn yếu nói “hai người, đến bệnh viện Minh Quân nhanh nhất có thể cho em”
“Trâm Anh, em bị sao vậy?” đầu dây bên kia, Nghi Dung đang rất nhàn nhã nằm trên bãi biển ở Hawaii phơi nắng. Nghe thấy giọng nói của Trâm Anh qua bộ đàm có phần yếu ớt, cô bật dậy lo lắng hỏi. Chẳng lẽ, Trâm Anh xảy ra chuyện rồi.
“Không có chuyện gì, các chị nhanh đi, chúng ta có nhiệm vụ mới” Trâm Anh nhắm mắt lại nói.
“Được, được, bọn chị sẽ đến sớm nhất có thể” nói xong, Nghi Dung ngắt kết nối. Ngọc Diệp nằm bên cạnh nghe hết cuộc nói chuyện, cô nhìn Nghi Dung lo lắng nói “Trâm Anh chắc chắn đã gặp chuyện không may rồi”
“Không nói nhiều nữa, thông báo cho cha nuôi một tiếng đi, bây giờ chúng ta ra sân bay, đặt vé về Hà Nội sớm nhất” Nghi Dung nói.
…………..
Quay lại với Trâm Anh, khi nói chuyện với Nghi Dung xong, cô không nghĩ đến chuyện của cô và Quế Chi nữa mà chuyển sang phân tích chuyện cô và Quế Chi bị ám sát trên đường núi ở Ba Vì. Rốt cuộc mấy người đó là ai? Đi theo xe của các cô bao lâu rồi? Vì sao cô không hề phát hiện ra? Khoan, nếu bọn chúng theo dõi cô từ khi cô xuất phát từ Hà Nội, vậy bọn chúng biết cô nhi viện hai cô đến. Sơ và những đứa trẻ kia có an toàn không? Cô thật là lo lắng mà. Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu. Nhưng đợi Nghi Dung và Ngọc Diệp về, nhất quyết cô phải đến cô nhi viện xem sao.
--- ------ ------ -----
Đến với Quế Chi, khi nghe xong Trâm Anh nói như vậy, nhỏ cảm thấy tức giận cùng đau khổ và tự trách. Nhỏ tức giận vì Trâm Anh nhớ ra rồi mà không chịu nói với nhỏ, đã vậy còn muốn trốn tránh nữa. Đau khổ và tự trách là vì nhỏ biết, Trâm Anh chắc cũng rất đau khổ khi làm vậy. Nhưng ở với cô lâu như vậy mà nhỏ không phát hiện. Nhỏ chính là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc hết thuốc chữa mà.
Vì không muốn để mọi người nhìn thấy vẻ mặt này của mình, Quế Chi cắm cổ chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Nhỏ chạy một mạch đến khi mệt rồi mới dừng lại. Nhìn cảnh vật xung quanh, Quế Chi không biết rằng bất giác nhỏ đã chạy đến hoa viên của bệnh viện. Đứng đó nhìn ánh trăng trên bầu trời, mặc cho cơn gió lạnh lùa vào trong chiếc áo bầu rộng thùng thình, nhỏ cũng không cảm giác gì. Bây giờ, Quế Chi chỉ muốn để mặc mọi chuyện, thật sự muốn buông xuôi tất cả.
Lúc này, đột nhiên nhỏ rơi vào vòng ngực rắn chắc quen thuộc cùng hơi ấm làm nhỏ cảm thấy yên tâm. Không nhìn người đằng sau, Quế Chi nói “A Kiệt, có phải Anh Nhi rất ghét em không?”
“Anh Nhi không hề ghét em. Nếu ghét em, tại sao cô ấy lại dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ em?” Bảo Kiệt dịu dàng nói.
“Nếu không ghét em, tại sao cậu ấy không nói với em chuyện cậu ấy nhớ lại, đã vậy còn muốn tránh thật xa em nữa” Quế Chi đau khổ nói.
“Anh tin rằng Trâm Anh có nỗi khổ riêng” Bảo Kiệt vuốt mái tóc dài của Quế Chi, dịu dàng nói.
“Chắc hẳn là vậy” Quế Chi ập ừ cho qua.
“Thôi nào, bà xã, em đang mang thai, luôn luôn phải vui vẻ không con của anh ra đời lại như em thì anh không biết phải làm sao đâu” Bảo Kiệt trêu.
“A Kiệt, anh lại trêu em” Quế Chi giận dỗi chu môi oán.
“Được rồi, được rồi, vợ anh sinh cho anh đứa bé nào cũng đều đáng yêu. Anh yêu tất” Bảo Kiệt đặt một nụ hôn lên cổ Quế Chi.
“Ha ha, nhột, anh thật là dẻo miệng mà” Quế Chi đưa tay lên, ấn nhẹ mi tâm của Bảo Kiệt cười nói. Thấy rốt cuộc cô cũng đã nở nụ cười, Bảo Kiệt tinh nghịch nói
“Bây giờ vợ của anh đã có thể lên thăm Anh Nhi của em chưa?”
“A Kiệt, em muốn về nhà, em muốn bình ổn lại tâm trạng rồi mới gặp Anh Nhi” Quế Chi nói. Bây giờ, thật sự nhỏ chỉ muốn bình ổn lại thôi.
“Được, nghe lời vợ yêu” nói xong, Bảo Kiệt nhẹ nhàng ôm eo của Quế Chi, hai người đi về phía nhà xe của bệnh viện. Ánh trăng sáng chiếu lên thân hình của đôi tình nhân, tạo thành một vệt bóng dài chứng tỏ họ mãi mãi luôn bền chặt như chiếc bóng vậy…
/////////////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách một ngày
sau//////////////////////////
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Trâm Anh tỉnh lại trong bệnh viện. Từ tối hôm cô tỉnh đến sáng hôm nay, cô không hề thấy Quế Chi nữa. Lần này cô ấy thật sự giận rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, cô còn nhiều việc phải chú ý, không có thời gian để bồi cô ấy. Có thể hôm nay Nghi Dung và Ngọc Diệp sẽ về đến nơi. Thật sự không biết giải thích như thế nào với hai người đó về vết thương này nữa.
Đang suy nghĩ, một muỗi cháo chạm vào môi Trâm Anh làm cô hồi hồn trở lại. Nhìn người đàn ông đang cầm thìa cháo để trên môi cô muốn cô ăn. Nhìn cái khuôn mặt này, Trâm Anh lại nhớ đến sáng hôm qua khi cô đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Bảo Khánh dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mở cửa phòng bệnh làm cô giật mình tỉnh giấc. Còn chưa để cô xác định chuyện gì thì Bảo Khánh đã đến bên cạnh cô, cầm bàn tay của cô, áp lên má của anh. Thật sự lúc đó cô vừa buồn cười vừa đau lòng. Một tháng này việc người đàn ông này làm không phải cô không biết. Cô cũng không phải là người sắt nên trái tim cô cũng đã bắt đầu rung động rồi. Nhưng cô lo sợ, nếu cô nhận lời anh thì cô sẽ kéo anh vào chuyện nguy hiểm không nên có. Hai người vốn không chung đường, anh là Bạch đạo, cô là Hắc đạo. Hai thứ không thể nào hoà hợp nổi với nhau. Dù anh có quan hệ trong Hắc đạo, nhưng điều đó không có nghĩa anh là người Hắc đạo. Cô và anh thật sự chỉ là hai đường thẳng song song, hai người không bao giờ có thể giao nhau. Nếu không thể giao nhau, vậy việc gì phải bắt đầu rồi về sau cả hai cùng đau khổ. Bảo Khánh ở với cô từ lúc đó đến bây giờ. Quần áo cùng cơm nước cũng là do bà Trần mang đến.
Nhìn Bảo Khánh, Trâm Anh không biết mình nên làm gì. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, hai bóng dáng chạy nhanh đến giường bệnh, một trong hai người đó cầm tay Trâm Anh, lo lắng “Trâm Anh, em bị sao vậy? tên khốn khiếp nào dám làm hại em vậy? Nói cho bọn chị biết hắn là ai, chị sẽ vác bom đến nổ tung nhà hắn”
Bảo Khánh thấy hai người vào, anh thả thìa cháo vào bát, để đầu giường rồi ra ghế sopha lấy laptop ra xử lý công việc. Nhưng mấy cô gái kia nói chuyện anh vẫn ầm thầm theo dõi. Trâm Anh nhìn cái người đang rất kích động cầm tay cô, thở dài “Dung, nếu em biết tên khốn đó là ai, chị nghĩ em ở yên đây sao?”
“Nghĩa là em không biết hắn là ai?” Ngọc Diệp đứng một bên nhíu mày hỏi.
“Hỏi thừa” Trâm Anh hừ một cái. Như nhớ ra cái gì, cô với tay đến ngăn kéo tủ ở đầu giường, mở ra lấy hai khẩu súng mini giơ ra trước mặt Nghi Dung và Ngọc Diệp.
“Ý gì đây?” Nghi Dung nhíu mày hỏi. Đang yên đang lành, lôi súng ra đưa cho cô làm gì?
“Hôm đó em dùng hai khẩu súng này bắn hỏng hai chiếc xe của kẻ truy sát em. Theo em quan sát, biển số xe ở đầu xe. Các chị tìm ra chủ nhân của mấy chiếc xe đó cho em” Trâm Anh lạnh lùng nói. Động đến cô, không có cửa đâu.
Bảo Khánh nghe đến đây, thật sự có một loại kích động không nói nên lời. Phải biết rằng anh truy tìm dấu vết của bọn ám sát Trâm Anh và Quế Chi đã hơn tuần mà không hề có kết quả gì. Hôm nay nghe vậy, anh cảm thấy một hi vọng nhen nhói trong tâm trí anh. Phải biết, nếu lần này bọn chúng ám sát không thành công, ắt hẳn bọn chúng sẽ chờ thời cơ khác. Tốt nhất là tìm được bọn chúng càng nhanh càng tốt. Như vậy hai người này mới an toàn được. Gập máy tính lại, anh nói “chuyện này giao cho anh đi”
“Anh? Đừng đùa, đó là Hắc đạo đó, một công tử Bạch đạo như anh thì làm được cái trò trống gì. Đừng có rước rắc rối về mình” Nghi Dung khinh thường nói.
“Đúng đó, người trong Bạch đạo các anh không thể nào hiểu được Hắc đạo hiểm ác như thế nào đâu. Vì vậy ngồi im cho chúng tôi, đừng có làm vướng tay vướng chân chúng tôi” Ngọc Diệp khoanh tay nhìn Bảo Khánh một lượt từ trên xuống dưới, khinh bỉ nói. Đúng là bọn người Bạch đạo mà, ai cũng đều kiêu ngạo như vậy. Thật không biết thế giới hiểm ác như thế nào.
“Khánh, chuyện này nguy hiểm, anh đừng nên nhúng chân vào. Anh còn gia đình nữa. Tôi tự lo được cho mình, anh yên tâm đi” Trâm Anh nhẹ nhàng nói. Tấm lòng của Bảo Khánh, cô nhận. Nhưng cô thật sự không thể nhìn anh cùng gia đình của anh vì cô mà bị nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
“Trâm Anh, em từng điều tra sơ yếu lý lịch của anh đúng không?” Bảo khánh nói sang chuyện khác.
“Đúng, làm sao?” Trâm Anh nghi ngờ nhìn Bảo Khánh hỏi. Đang nói chuyện kia tự nhiên sao lại nói sang chuyện này?
“Phi Ưng điều tra lý lịch của một ai đó rất là chi tiết và đầy đủ, không thiếu gì đúng không?” Bảo Khánh tiếp tục hỏi.
“Nè, anh nghi ngờ khả năng làm việc của chúng tôi đúng không?” Nghi Dung nổi nóng nhưng nhanh chóng được Ngọc Diệp hạ hoả “Dung, Trần tổng nói như vậy chắc chắn có vấn đề, để hắn ta nói đi, đừng nóng như vậy”
“Hừ” Nghi Dung hừ lạnh quay mặt sang bên kia.
“Nếu Phi Ưng đã điều tra đầy đủ, tại sao không điều tra ra, anh chính là thủ lĩnh K.A?” Bảo Khánh ung dung nói.
“Cái gì, anh chính là thủ lĩnh của K.A?” Nghi Dung ngạc nhiên nói to. Đùa gì vậy, bọn họ điều tra thì tên này chỉ là có quan hệ với tổ chức sát thủ đó thôi mà.
Ngọc Diệp đứng bên cạnh ngạc nhiên, quên cả duy trì hình dạng thục nữ, há hốc mồm ra nhìn Bảo Khánh. Cô…chắc chắn cô đang mơ rồi, chắc là vậy rồi…Kẻ bị cô và Nghi Dung khinh thường lại chính là thủ lĩnh bí ẩn của K.A. Trên đời này thật là quá kì diệu rồi. Nhưng nhớ ra cái gì đó, Nghi Dung và Ngọc Diệp đều hướng ánh mắt lo lắng về phía Trâm Anh. Vì nghĩ mấy người này là ở Bạch đạo, Trâm Anh đã tự làm tổn thương chính bản thân mình. Thật là tội nghiệp cho con bé mà.
Còn Trâm Anh, cô trực tiếp đơ người ra. Bảo Khánh là người Hắc đạo. Vậy bao lâu nay cô che giấu tình cảm của mình làm gì? Cô đau khổ dằn vặt làm gì? Còn nữa, nếu Bảo Khánh là người của Hắc đạo, vậy Bảo Kiệt cũng là người của Hắc đạo, Quế Chi của cô cũng…Bây giờ cô hiểu câu nói của bà Trần vào tối hôm cô tỉnh rồi. Thật sự đã hiểu hết rồi. Nghĩ đến đây, Trâm Anh cảm thấy mình như một đứa ngốc. Chỉ vì lo lắng cho mấy cái người này mà tự làm tổn thương chính mình. Cô thật là ngu ngốc mà.