Vội vàng tắm rửa cho tỉnh táo tinh thần, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt như gấu mèo của mình qua gương, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy may mắn vì khi xuất đạo mình đã sử dụng mặt nạ, nếu không hôm nay không dám đi quay rồi.
Thở dài một cái, cô bắt đầu hóa trang cho mình, đột nhiên trước mắt hiện ra ánh mắt thù hận của Nhiếp Tử Phong tối hôm qua, thất thời nhíu mày lại rối rắm.
Anh hận cô như vậy, chuyện này cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Ba năm trước, cô không nói một tiếng rời khỏi anh, thành toàn cho anh và Quan Duyệt, vậy là cô đã tạo nên tội ác gì rất lớn sao? Cô thấy sự hận thù của anh lớn như vậy, cũng cảm thấy nghi ngờ. Nhớ lại chuyện hôm qua anh vô tình lãnh khốc, cô kohong khỏi nhớ lại khi mới gặp lại anh cũng từng đối xử với mình như vậy.
Chẳng lẽ. . .
Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ dừng tay lại, trong mắt thoáng qua một tia sáng.
Chẳng lẽ ba năm trước lúc cô rời đi có xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết sao? Cho nên mới khiến cho Nhiếp Tử Phong hận mình như vậy?
Đang lúc Nhiếp Tử Vũ vắt óc suy nghĩ về vấn đề này, thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô thả hộp phấn trang điểm trong tay xuống, đi tới cửa vừa đi vừa nói: Tới đây tới đây.
Mở cửa ra, cho là người đại diện tới, nhưng không chờ cho cô nhìn rõ ràng, đã bị một cái tát như trời giáng xuống mặt của mình. Đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trống rỗng, cũng chưa kịp né tránh, thì đã bị một cái tát giáng thẳng vào mặt rồi.
Năm ngón tay đỏ tươi in rõ lên gò má trắng nõn của cô, tạo thành sự đối lập rõ ràng. Cảm giác nóng hừng hực khiến khuôn mặt sưng lên, gương mặt của Nhiếp Tử Vũ đau tới mức tê dại đi.
Chị. . . Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào đối phương lai giả bất thiện (người tới không có mục đích gì tốt), Nhiếp Tử Vũ định nói chuyện nhưng cử động khiến cho khuôn mặt đau tới mức sắp rơi nước mắt.
Anh ấy đâu? ! Quan Duyệt đẩy Nhiếp Tử Vũ ra, liền sải bước vào trong tìm kiếm bóng dáng mà cô ta muốn tìm. Nhưng mà sau khi đi tìm hết một lượt, không thấy người mà cô ta dự tính, lúc này cô ta mới quay ra cửa.
Cả đêm hôm qua Nhiếp Tử Phong không về, cô ta đoán chắc chắn là anh tới chỗ người đàn bà vô liêm sỉ này rồi!
Đôi mắt xin đẹp căm phẫn và tức giận nhìn vẻ mặt không vui của Nhiếp Tử Vũ, cô ta khàn khàn mở miệng hét lên: Tôi hỏi cô, Nhiếp Tử Phong đâu rồi?! Tức giận xông tới đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hả, làm sao mà tôi biết được. Nhiếp Tử Vũ cười lạnh một tiếng, không chịu yếu thế hất cằm mình lên. d,0dylq.d.
Đáng chết! Nhìn bộ dạng cười lạnh của cô, gương mặt của Quan Duyệt trầm xuống, giống như trời tháng sáu mà lại có một lớp sương mù như thời tiết tháng chín, vừa tức, vừa hận, giơ tay lên vừa muốn tát một cái tát nữa, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ nhanh nhẹn tránh thoát. Cùng lúc đó, Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên một tia gian xảo, nhanh chóng giơ tay lên giáng cho cô ta một cái tát.
Bốp! một tiếng vang lên như tiếng pháo, khiến cho đầu óc của Quan Duyệt bị choáng váng.
Thấy cô ta trợn tròn mắt lên nhìn, Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt nói: Một cái tát này, coi như trả lại cho chị làm quà gặp mặt, không cần phải cám ơn đâu. Ở nước Mỹ ba năm, kỳ thị chủng tộc vô cùng nghiêm trọng, vì vậy cô đã bị xem thường không ít lần, những người khó dây dưa hơn cô ta, cô cũng gặp rất nhiều rồi.
Nhìn thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ dâng lên sự giễu cợt, phản ứng đầu tiên của Quan Duyệt chính là: Cô dám đánh tôi! Trong giọng nói tràn ngận vẻ không dám tin.
Tại sao không dám? ! Nhiếp Tử Vũ không chịu yếu thế hỏi ngược lại. Sao vậy, chỉ chị mới có quyền đánh tôi, còn tôi không được đánh trả lại sao? Chị sinh ra ở nơi cao quý một chút, còn tôi là cô nhi nên không thể đánh chị sao? Bây giờ cô không còn là một cô bé dễ dàng bị người khác bắt nạt nữa rồi, chỉ cần ai dám đụng tới cô, cô nhất định sẽ đáp trả lại!
Cô! Quan Duyệt tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, hai gò má cũng run run.
Còn nữa! Tôi không phải là bảo mẫu của Nhiếp Tử Phong, lúc nào cũng trông giữ bên cạnh anh ấy. Nếu như chị không tìm thấy thì đi tìm khắp các nơi một lần nữa, nếu như vẫn không tìm được, thì chị nên đi tới đồn cảnh sát nhờ họ tìm người giúp chị! d,0dylq.d.
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Duyệt thoáng chuyển từ trắng sang xanh, khoé miệng run rẩy nhưng mãi không thốt ra được câu nào.
Đột nhiên, cô ta nhếch môi lên, đôi tay ôm ngực, lấy vẻ mặt khoan dung nhìn Nhiếp Tử Vũ nói: Anh ấy và tôi sắp kết hôn rồi, cô nên biết điều cách xa anh ấy ra một chút, đừng có mặt dày suốt ngày quấn lấy anh ấy.
Hả ~ Nhiếp Tử Vũ hiểu gật đầu một cái, rồi nở ra nụ cười tươi rói nói: Vậy chị hãy trông chừng anh ấy cho tốt, đừng để cho anh ấy có bất kỳ cơ hội nào tới tìm tôi!
Cô! Quan Duyệt tức chết, bởi vì tức giận nên lồng ngực thở hổn hển. Miệng lưỡi bén nhọn thì sao chứ? Cuối cùng cũng không chiếm được anh ấy! À, đúng rồi. Chắc là cô vẫn chưa biết đúng không? Tôi đã mang thai con của Tử Phong, coi như anh ấy đối với cô chưa dứt tình ra được, thì cô cũng không còn cơ hội nữa. Nói xong, cô ta dịu dàng nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
Dứt lời, nụ cười nhất thời đông cứng trên khoé môi của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn nét mặt dịu dàng của Quan Duyệt không giống như nói dối, cô cảm thấy giống như mình bị một đòn cảnh cáo, mọi suy nghĩ bỗng chốc đều biến mất. Trong lòng nặng trĩu, trong tim giống như bị thứ gì đó bóp chặt lại, vô cùng khó chịu.
Những đau đớn hiện lên trong mắt cô, Quan Duyệt đều nhìn thấy, cũng cảm thấy rất hài lòng. .
Một hồi lâu, Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: Chị nói xong chưa? Nói xong rồi thì chị có thể đi, thứ lỗi không thể tiếp được. Nói xong, chuẩn bị đóng cửa phòng lại.
Đợi chút. Đột nhiên Quan Duyệt ngăn lại. Dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Nhiếp Tử Vũ, cô ta cười lấy cái thiệp mời từ trong giỏ xách ra bỏ vào tay của cô: Hoan nghênh cô tới tham gia. Nói xong, đắc ý cười to một tiếng sau đó liền rời đi.
Nhìn bóng dáng cô ta dần đi xa, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ trắng bệch nhìn chằm chằm vào cái thiệp mời trong tay, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.