Hôm sau, nhóm phụ trách quay phim chụp ảnh đi tới Đài Loan. Nhưng không may, vì lý do thời tiết, buổi quay phim chụp hình phải đẩy lùi lại, vừa hay Nhiếp Tử Vũ lại có thêm chút thời gian. Một ngày này, cô thử gọi vào điện thoại của Nhiếp Tử Phong, nhưng mãi không có người nghe máy, điều này khiến cho Nhiếp Tử Vũ càng thêm lo lắng.
Lúc chiều tối Lãnh Duy Biệt có gọi điện thoại tới cho cô nói là mời cô đi ăn tối, Nhiếp Tử Vũ không chút suy nghĩ liền nhận lời luôn. Nhưng khi Lãnh Duy Biệt sai tài xế đi đón cô tới nhà hàng khách sạn xong, cô mới phát hiện ra mình đã sai lầm rồi.
Nhiếp Tử Vũ vừa xuống xe thì nhìn thấy Lãnh Duy Biệt đứng ngay ở cửa. Anh ta mặc một bộ đồ vest màu trắng, mái tóc được vuốt keo ra sau ót, lộ ra khuôn mặt đẹp trai như được đúc nên vậy, vẻ ngoài thân sĩ cộng với khí chất ưu nhã ở bên trong, khiến cho anh ta trở nên rất xuất sắc hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ nữ.
Đi lại chỗ của anh ta, Em nghĩ anh chỉ đưa em tới nhà hàng bình thường. Nhiếp Tử Vũ nhìn bộ quần áo đơn giản trên người mình, cảm thấy may mắn vì cũng coi như là lịch sự. Tới nơi sang trọng như thế này dùng cơm sao? Hay là … Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm túc, khiến cho cô không khỏi phỏng đoán tới chuyện khác. .
Nghe vậy, ánh mắt của Lãnh Duy Biệt không khỏi quét qua một chút phức tạp. Nghĩ tới mục đích hẹn cô tới đây, vẻ mặt của anh ta có chút biến đổi, anh ta hắng giọng nói:
Vũ Vũ, em vẫn còn nhớ chuyện trước đây sao?
Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, nụ cười có chút nặng nề: Đưa em tới nơi này làm gì?
Bởi vì. . . Lúc Lãnh Duy Biệt đang muốn giải thích, thì có một giọng nói kích động vang lên sau lưng của Nhiếp Tử Vũ, do đó đã cắt đứt lời anh ta muốn nói. .
Vũ Vũ. Đó là một giọng nói vừa kích động vừa vui mừng, nhưng cũng vô cùng quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ run lên.
Trong nháy mắt trước mặt xuất hiện một khuôn mặt, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc lại, tim như muốn ngừng đập.
Cũng ngay lúc cô đang trố mắt nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ vest màu đỏ đậm từ phía sau đi tới, nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của Nhiếp Tử Vũ.
Vũ Vũ, là con, đúng là con thật rồi. Đối phương sau khi nhìn thấy rõ ràng là Nhiếp Tử Vũ, nước mắt như vỡ đê, dường như muốn khóc lên thành tiếng luôn.
Nhìn thấy đối phương không có một chút nào là ngoài ý muốn khi nhìn thấy cô, cẩn thận suy nghĩ lại vẫn đề lúc nãy Lãnh Duy Biệt mới hỏi, Nhiếp Tử Vũ dễ dàng nhận ra cuộc gặp gỡ này là do anh ta sắp xếp. Ánh mắt cô run rẩy nhìn Lãnh Duy Biệt đang cúi đầu xuống, cô có cảm giác mình bị lừa dối.
Cô tin tưởng anh ta như vậy, làm sao anh ta có thể …
Dường như nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt của cô, mẹ Nhiếp vội vàng nghẹn ngào nói: Đừng trách Duy Biệt, là mẹ nhờ cậu ấy làm như vậy, con muốn trách thì trách mẹ đi … Là mẹ có lỗi với con …
Con gái bà rời đi ba năm, không có ngày nào là bà không nhớ tới cô, không đau lòng. Có lẽ người khác không biết nguyên nhân cô ra đi, nhưng bà biết rất rõ ràng, bởi vì chính bà ích kỷ mới hại cô ra đi không nói tiếng nào.
Không, mẹ không có lỗi với con. Từ từ tiếp nhận sự thật này, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu nói: Không liên quan tới mẹ, là bản thân con muốn đi thôi.
Bà ấy đưa ra quyết định đó không có gì là sai cả. Người mẹ bảo vệ con trai của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (Dùng để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi hay nghi ngờ.), huống chi bà ấy coi cô như con gái ruột suốt mười lăm năm trời, cô đã vô cùng cảm kích, cô không có tư cách gì để ghét bỏ bà ấy.
Đứng ở một bên nghe đoạn đối thoại của hai người, lúc này Lãnh Duy Biệt mới biết được nguyên nhân ba năm trước đây Nhiếp Tử Vũ kiên quyết rời đi. Nhìn hốc mắt của Nhiếp Tử Vũ dần dần đỏ ửng, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Mình cái gì cũng không biết, lại nghe lời thỉnh cầu của mẹ Nhiếp đưa bà ấy đi gặp mặt Vũ Vũ, chuyện này, mình đã làm tổn thương tới Vũ Vũ.
Con hận mẹ sao? Mẹ Nhiếp hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Vũ, khổ sở hỏi. Năm đó, mẹ không phải vì trách con hại Tử Phong bị thương nên mới muốn con đi du học, mẹ biết không phải là lỗi của con. Mẹ chỉ vì. . . Nói tới đây, mẹ Nhiếp đột nhiên dừng lại không nói nữa, đôi mắt đẫm lệ của bà hiện lên chút đau lòng, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Con không trách mẹ. Nhiếp Tử Vũ cố gượng ép nở ra nụ cười, lắc đầu nói: Chuyện đã qua rồi, bây giờ con rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng cho con.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Vũ không muốn nhắc lại chuyện cũ, lời nói chưa kịp nói của mẹ Nhiếp lập tức nuốt trở lại trong bụng, sau đó vẫn nhìn cô thật lâu, lúc này mới lau đi nước mắt ở khoé mắt.
Nhìn tình hình đã ổn thoả, Lãnh Duy Biệt vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: Vậy bây giờ chúng ta có thể đi vào dùng cơm chưa ạ?
Em … Trải qua chuyện bất ngờ này, Nhiếp Tử Vũ sớm đã không còn khẩu vị ăn uống gì nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nhưng ánh mắt vô tình liếc thấy vẻ mặt chờ đợi của mẹ Nhiếp, cô vẫn gật đầu đồng ý: … Được.
Bác gái, xin mời đi bên này. Nhận được sự đồng ý của Nhiếp Tử Vũ xong, Lãnh Duy Biệt mới nhẹ nhàng thở ra.
Được.
※
Đi theo người phục vụ đi vào phòng bao, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy giọng nói của mẹ Nhiếp thao thao bất tuyệt.
Ba năm nay con có khoẻ không? Học tập có tốt không? Mẹ nghe nói con ở nước ngoài còn phải làm thêm, có vất vả không? Sao con không gọi điện thoại về, con có biết cả nhà đều lo lắng cho con không? Tất cả những vấn đề cần hỏi đều hỏi hết một lượt. .
Nhìn thấy mẹ Nhiếp lo lắng cho mình như vậy, Nhiếp Tử Vũ chỉ cười buồn, sau đó nói tóm tắt về cuộc sống của mình. Đương nhiên, cô sẽ không nói ra chuyện mình trở thành minh tinh.
Hai người vẫn người hỏi người đáp đi tới trước phòng bao, lúc này mẹ Nhiếp mới kết thúc vấn đề.
Ba năm qua, không chỉ mình mẹ nhớ con, mà còn có bọn họ …
Bọn họ?
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng kịp, lại nhìn thấy người phục vụ mở cửa phòng bao ra. Tầm mắt của cô nhìn thấy hai bóng người ở trong phòng bao liền trở nên cứng ngắc, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén vô cùng lạnh lùng kia, đầu óc cô trở nên trống rỗng, không suy nghĩ được gì hết.
Không hiểu tại sao Nhiếp Tử Vũ lại có bộ dạng như vậy, Lãnh Duy Biệt nhìn theo tầm mắt của cô, sau khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt ngồi trong phòng bao, sắc mặt nhất thời tối sầm lại. .
Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?! Ánh mắt tối đi, vẻ mặt có chút cứng ngắc, phản ứng của anh ta cũng không dễ chịu giống như Nhiếp Tử Vũ. Anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, lại phát hiện cô đang nhìn mình với ánh mắt đau xót, nhất thời, trong ngực nhói đau, anh ta vội giải thích: Vũ Vũ, anh không biết tại sao bọn họ lại ở chỗ này.
Anh thề, anh chỉ hẹn mình mẹ Nhiếp! Tại sao hai người kia lại tới đây, anh tuyệt đối không hề biết gì!
Là mẹ để cho bọn họ tới. Lúc mẹ Nhiếp đi ra ngoài dùng cơm đúng lúc hai người đó cũng đi ra ngoài dùng cơm, không lay chuyển được suy nghĩ cùng dùng cơm của bọn họ, bà cũng đành nói ra mình có hẹn dùng bữa với Vũ Vũ cho bọn họ nghe.
Suy cho cùng Vũ Vũ và Tử Phong sớm hay muộn gì cũng gặp nhau, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong. Hơn nữa Duyệt Nhi và Tử Phong rất nhanh sẽ kết hôn với nhau, mẹ Nhiếp chắc chắn sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa, mới đồng ý cho bọn họ cùng tới.
Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ đang có sắc mặt không tốt kia, hỏi: Vũ Vũ, con không ngại cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ chứ?