Đi theo sau lưng mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong vừa mới ngồi xuống, mở đầu mẹ Nhiếp liền nghiêm túc lên tiếng chất vấn.
"Chuyện ở trên báo là sự thật sao? Con và Quan Duyệt thật sự ở cùng với nhau cả đêm trong khách sạn sao?" Thân thể mẹ Nhiếp thẳng tắp, dung nhan mỹ lệ không bị năm tháng tàn phá chút nào rất nghiêm túc, không giống như ngày thường luôn ôn hoà mỉm cười đối với mọi người. Lại có chút phong thái của người chủ gia đình.
Nghe vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong co rút lại, cũng không tiếp lời. Anh nhíu mày lên, anh đang trầm tư trong vấn đề này.
Lúc trước không có suy nghĩ tại sao chuyện này lại bị đưa lên báo, sau đó lại suy nghĩ một chút thấy thời gian thật vừa khéo. Tại sao trước cửa quán rượu lại có đám chó săn mai phục? Vừa vặn chụp được cảnh anh và Quan Duyệt, trừ phi là đã chờ đợi từ lâu.
Anh im lặng, không thể nghi ngờ là cần phải xác nhận lại chuyện này.
Đối mặt với con trai đang đắm chìm trong suy nghĩ, mẹ Nhiếp không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Đó là sự thật sao? Tử Phong, con định tính toán như thế nào với Duyệt nhi?"
Vấn đề này của bà khiến cho Nhiếp Tử Phong nhất thời ngẩn người ra, suy nghĩ dừng lại. Chợt ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt mong chờ của mẹ Nhiếp, anh động động khoé môi nhưng vẫn không nói một câu nào.
Thấy vậy, mẹ Nhiếp đại khái có thể đoán được đáp án của anh.
Chỉ thấy mẹ Nhiếp nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ thất vọng, sau đó thở dài, tận tình khuyên bảo nói: "Lúc trước cho dù con ở bên ngoài làm bất cứ chuyện gì mẹ cũng không nói đó là bởi vì mẹ biết con tự biết cư xử đúng mực. Nhưng Duyệt nhi là thiên kim của tập đoàn Quan thị, là danh môn khuê tú, không giống những cô gái mà con vui đùa một chút kia. Con nhất định phải chịu trách nhiệm trong chuyện này!" dfien ddn lie qiu doon
Vừa nghe đến hai chữ ‘trách nhiệm’ này, bất giác Nhiếp Tử Phong giật thót mình. Trước mắt hiện lên ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, trong tim lại nhói đau, anh cự tuyệt theo bản năng: "Trừ kết hôn ra, con có thể dùng bất cứ thứ gì để đền bù cho cô ấy." Trong lòng của anh chỉ có một người là Vũ Vũ, ít nhất hiện tại là như vậy, anh không muốn kết giao với bất kỳ người phụ nữ nào khác trừ cô ra.
"Vô liêm sỉ!" Nghe được câu trả lời của anh, người phụ nữ luôn luôn có tiếng là hiền lành tốt tính như mẹ Nhiếp cũng không nhịn được mà lên tiếng mắng anh. Sắc mặt tối sầm lại, bà lớn tiếng trách cứ: "Làm sao con lại có thể nói ra những lời này được, nếu như để Duyệt nhi nghe được chắc chắn là sẽ rất đau lòng!"
Sắc mặt Nhiếp Tử Phong cũng khó coi không thua kém mẹ Nhiếp, anh nhìn chằm chằm mẹ Nhiếp, từ trong miệng nặn ra bốn chữ: "Con không yêu cô ta."
Bà dùng ánh mắt sâu xa kiêng kị nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Nhiếp Tử Phong, khoé môi khẽ cử động. Do dự một lúc, bà lại nói hàm ý sâu xa: "Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, bây giờ con không yêu cô ấy, nhưng khó nói là trong tương lai con cũng không yêu. Huống chi, Duyệt nhi là một cô gái tốt hiếm có, mẹ hy vọng hai người các con có thể ở cùng với nhau. Tử Phong, mẹ vẫn cho rằng con là một người con trai hiếu thuận, trong chuyện này hy vọng con có thể hiểu mẹ." Ngụ ý của bà đã nhận định Quan Duyệt này là con dâu.
Nhiếp Tử Phong nghe xong, không nói gì, chẳng qua là đáy mắt chợt lóe lên một chút phức tạp.
Nhìn ánh mắt của anh hơi dao động, mẹ Nhiếp lại nói: "Trước tiên hãy thử lui tới một khoảng thời gian đã, được không? Nếu như đến lúc đó con vẫn không yêu cô ấy, thì mẹ cũng không cưỡng ép con nữa." Bà lùi một bước nói.
Vẫn im lặng như cũ.
Không khí giằng co dần dần hòa hoãn hơn rất nhiều, mẹ Nhiếp ngẩng đầu lên không chờ đợi câu trả lời của Nhiếp Tử Phong, liền đưa ra quyết đinh: "Chuyện lên báo mẹ sẽ để cho ba con xử lý giúp con, nhưng ba Quan mẹ Quan bên kia, mẹ hy vọng con sẽ tự mình đi giải thích với bọn họ một tiếng, con làm được chứ?"
Biết mình không còn sự lựa chọn nào nữa, Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi gật đầu.
Sau này anh sẽ tự mình đi giải thích cho rõ, về phần thử cùng Quan Duyệt lui tới… Không nằm trong suy nghĩ của anh.