Trải qua hiểu lầm nho nhỏ lần này, tình cảm hai người càng thêm khăng khít. Mượn danh nghĩa đi làm Nhiếp Tử Vũ theo chân Nhiếp Tử Phong vào tập đoàn Nhiếp Phong. Trừ những lúc đi toilet ra thì cả ngày lúc nào cũng ở bên cạnh anh, buổi tối có lúc nổi hứng lên cũng chạy vào trong phòng của Nhiếp Tử Phong, âu yếm hôn hít, nhưng đều dừng đúng lúc. Trừ những lúc ở bên ngoài không công khai yêu nhau, hai người nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân lâu năm. L3 qiy don
Đắm chìm trong ngọt ngào của hai người, không phát hiện được sự khác thường của người khác, không biết là một đôi bọn họ ra vào khiến người khác đau mắt, cũng khiến cho ngọt ngào của bọn họ trở thành sự bình yên trước cơn sóng gió.
. . .
"Hôm nay là sinh nhật của Nhã Nhã, cho nên em phải đi chọn quà sinh nhật cho cô ấy, không thể về nhà cùng anh, một lát nữa anh nhớ uống ít rượu thôi nha." Nhiếp Tử Vũ cười ngọt ngào với Nhiếp Tử Phong, đưa tay ra ôm lấy gò má trơn bóng của anh trao một nụ hôn, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng làm việc.
"Đợi chút." Nhiếp Tử Phong nhanh chóng bắt được tay của cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, vững chắc ngồi lên đùi mình.
"Hả?" Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt vô tội dò xét nhìn anh, không hiểu chuyện gì.
Trên gương mặt anh tuấn nở ra nụ cười âm hiểm, Nhiếp Tử Phong ngả ngớn nâng cằm của cô lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói: "Nụ hôn của em, không có chút thành ý nào hết." Nói xong, lợi dụng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhanh chóng hôn lên đôi môi của cô.
Nụ hôn kịch liệt nóng như lửa, triền miên cắn mút khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm nhận được dục vọng của mình càng ngày càng mãnh liệt, lúc này mới buông Nhiếp Tử Vũ đẩy xích ra.
Bị anh hút hết không khí trong người, Nhiếp Tử Vũ thở hổn hển dựa vào vai anh, miệng há to ra thở hổn hển.
"Anh. . . Anh thật là hư. . ."
Cô vốn là nói lời trách móc, nhưng mà không hiểu tại sao, lời nói ra lại giống như là khiêu gợi hấp dẫn, trêu chọc tiếng lòng của Nhiếp Tử Phong, khiến cho anh động tình.
"Vũ Vũ. . ." Giọng nói của Nhiếp Tử Phong chẳng biết trở nên thô ráp khàn đục, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, chỉ cảm thấy vật trong quần càng sưng to lên. Âm thầm kêu đau một tiếng, sau đó anh di chuyển tầm mắt, nói: "Em đi nhanh đi, nếu không cửa hàng bách hoá sẽ đóng cửa mất."
"Ừ." Không phát hiện ra sự khác thường của anh, Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua là cô không nhìn thấy, ngay lúc cô đi về phía cửa thì cũng có một bóng dáng màu đen nhanh chóng bước vào thang máy.
※
Trắng tròn rất sáng, những ngôi sao lấp lánh.
Trung tâm thành phố Đài Bắc, trong một quầy rượu của quán bar nào đó.
Từng trận không khí lạnh được thổi tiêu tán trong không khí cuồng nhiệt, âm nhạc đập xập xình muốn rung màng nhĩ, giờ này trai gái ăn chơi hưởng thụ cuộc sống thối nát.
Hai tuần lễ hợp tác thành công dự án vài chục tỷ, Nhiếp Tử Phong mang theo cấp dưới đến quầy rượu của quán bar, thiết đãi bọn họ ăn chơi. Ở trên công việc có lẽ anh là nhân vật ngoan độc tàn nhẫn, nhưng ở phương diện động viên khích lệ này, anh cũng không phải là người keo kiệt.
Không cưỡng được cấp dưới lần lượt mời rượu, cuối cùng Nhiếp Tử Phong cũng say mèm ngồi tại chỗ trên ghế sofa. Cặp mắt mơ màng nhìn ánh đèn nhấp nháy, ngay lúc anh muốn lấy điện thoại gọi cho tài xế đến đón mình, thì một giọng nói lo lắng vang lên trên đỉnh đầu anh.
"Tử Phong, trùng hợp như thế à? Anh cũng tới nơi này uống rượu?"
Nhiếp Tử Phong dùng tia ý thức cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thất gương mặt diễm lệ kia của Quan Duyệt, kể từ lần gặp ở nhà hàng bị mình làm cho tổn thương bữa giờ cũng chưa gặp lại lần nào.
"Đúng vậy, thật là trùng hợp. . ." Anh mơ hồ đáp lại, muốn chống tay để đứng dậy. điễnn dàn nên quýndon
Thấy thế, Quan Duyệt liền vội vàng tiến lên vịn: "Anh đã uống quá nhiều rượu! Để em đi làm cho anh chén kia trà giải rượu được không? Uống xong thì đưa anh trở về." Cô ta khuyên bảo, trong mắt lại thoáng qua vẻ ác độc.