Hai tay Nhiếp Tử Vũ vô lực chống đỡ tại vòm ngực to lớn của anh, cơ thể cô quấn quýt trên lồng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nụ hônnóng bỏng vừa rồi của anh mà đỏ hồng lên như một đóa hoa hồng diễm lệ. Cô thâm tình nhìn thẳng vào anh , dù cho lúc trước còn có sự thẹn thùng băn khoăn, nhưng giờ phút này sớm đã đổi thành đầy ham muốn.
Em xác định sao? Nhiếp Tử Phong đột nhiên đình chỉ động tác của mình, bởi vì anh muốn cho cô một cơ hội cuối cùng.
. . Vâng!” Kềm chế lại sự thẹn thùng trong nội tâm, Nhiếp Tử Vũ chủ động tách hai chân ra, ngồi chồm hỗm lên anh hai chân khoác lên hai bên hông của anh: Em đã rất sẵn sàng. . . Bởi vì cô cũng muốn anh.
Chiếm được hai lần khẳng định của cô, Nhiếp Tử Phong cười ôn nhu vừa chạm vào đôi môi lúc trước đã bị chính mình hôn đến sưng đỏ, đặt một nụ hôn lên đó, sau đó lưu loát cởi bỏ móc khóa nịt vú của cô, lập tức một đôi bạch thỏ đẫy đà bật lên lộ ra ngoài. Cặp mắt của Nhiếp Tử Phong đỏ rực, thần kinh của anh đã bị kích thích.
Mặc dù Nhiếp Tử Vũ rất thẹn thùng, nhưng cô cố kềm chế rồi. Cô cắn răng, hàng lông mi vừa dài vừa dày của cô bởi vì con mắt chớp chớp mà giống như cánh bướm bay múa, bộ dáng cắn môi, nũng nịu của cô đủ để làm cho dục vọng của Nhiếp Tử Phong bị chinh phục . Hô hấp Nhiếp Tử Phong bắt đầu rối loạn, anh càng bị căng thẳng hơn nữa khi mà bộ ngực của cô bắt đầu lộ ra. . .
Anh nghiêng trên người trước, đặt những nụ hôn rậm rạp chằng chịt vào hôn vào cái cổ trắng nõn của cô, vào ngực, cuối cùng di chuyển ở trên bộ ngực của cô. Một bàn tay dao động ở trên lưng của cô từ từ đi xuống dưới, cuối cùng đi vào chỗ tư mật của cô, kéo quần lót của cô xuống.
Không cần phải. . . thân thể Nhiếp Tử Vũ không hiểu khẽ giật mình, cảm giác được một cổ nóng bỏng từ bụng dưới tuôn ra. Cô có cảm giác thật kỳ quái, cũng vô cùng thẹn thùng. . .
Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng . . . Nhiếp Tử Phong cho cô một ánh mắt nhìn đầy an tâm, sau khi cô đỡ sợ hãi nhẹ gật đầu một cái,anh mới yên tâm đưa tay hai đầu ngón tay tham tiến vào trong cơ thể của cô. . . Trong cơ thể của cô khô khốc dị thường, căng chặt giống như xử nữ, đồng thời cũng làm cho anh cảm thấy cao hứng, bởi vì xem ra, Tống Linh cũng không hề chạm được vào cô.
Ừ,. . . Một dòng cảm giác phong phú, làm cho cô không khỏi ngâm nga lên một tiếng, khi cô đã kịp phản ứng thì lập tức cảm thấy xấu hổ mà cắn môi, ngừng lại tiếng kêu yêu kiều của mình.
Nhiếp Tử Phong lơ đễnh cười nói: Vũ Vũ, kêu lên đi, anh thích nghe tiếng kêu của em. Đồng thời tay ngón anh bắt đầu chậm rãi luật động ra vào...
Lúc này, cho dù Nhiếp Tử Vũ có nghĩ nhẫn nhịn cũng không được nữa rồi, một luồng sóng khoái cảm từ bên dưới cể thể truyền đến, tất cả những thẹn thùng còn sót lại đều đã gặp quỷ hết rồi. Nét mặt của cô vừa có sự thống khổ lại vừa có sự sung sướng, hai con ngươi bởi vì động tác của anh mà trở nên mê ly, bộ dáng kia khiến có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.
Ngay từ đầu động tác chỉ là nhẹ nhàng chậm chạp, theo tiếng thở của cô càng ngày càng hào hển, động tác của Nhiếp Tử Phong nhanh hơn, cuối cùng tại cô đã có được khoái cảm, nơi tư mật cũng hoàn toàn ẩm ướt thì lúc này anh mới thu tay về. Nhìn thân thể cô bởi vì tình dục mà dần dần phiếm hồng đến mê người, Nhiếp Tử Phong cũng cảm thấy bản thân miệng đắng lưỡi khô tới cực điểm.
Hai tay anh buông ra, tề tụ đến nơi bắp đùi của cô, ‘ soạt! ’ một âm thanh vang lên, lại vươn tay ra. Hiện giờ trong lòng bàn taycủa anh đã có thêm một chiếc quần lót bị vò nát. Nhiếp Tử Vũ xấu hổ sau khi quay mắt đi, không dám nhìn nhiều nữa, sợ nhìn nhiều nữa cũng chưa có đủ dũng khí.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong, từ đầu đến cuối treo ý cười nhẹ nhàng , phút chốc, một tay anh bưng lấy cái mông của cô, dưới tình huống Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh động thân một cái hung hăng đâm xuyên qua thân thể của cô, thẳng đến đáy.
Á. . . Nhiếp Tử Vũ bị đau hàng lông mày đẹp mắt liền nhăn lại, không ngờ rằng lại có thể đau nhức như vậy! Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng anh có bao nhiêu là cứng ngắc, gần như muốn xỏ xuyên qua cả người cô.
Đau không? Nhiếp Tử Phong cắn răng, nhẫn nhịn đến mức trên trán đều đổ mồ hôi. Nước chảy ra ấm áp ở nơi giữa hai người đang chuyển động, làm cho không khỏi được nới lỏng rất nhiều.
Khá tốt rồi . Nhiếp Tử Vũ thè lưỡi, mới đầu cô có chút đau nhức nhưng hiện tại. . . Ngoài ý muốn , rất thoải mái, một loại cảm giác phong phú làm cho cô cảm thấy an tâm.
Chiếm được câu trả lời của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi bắt đầu động tác. Anh ôm eo nhỏ của cô, một tấc một tấc chuyển động rút ra khỏi cơ thể của cô, khi cô lộ ra vẻ khó nhịn bởi sự trống trải, anh lại mạnh mẽ hung ác đẩy thân thể của mình về phía trước. Sau khi qua lại mấy lần thì cô mới dần dần quen thuộc với anh, anh cũng mới yên tâm tùy ý rong ruổi trong chiếc ao nhỏ của cô
Ừm. . . Ừm. . . Từng chuỗi tiếng kêu nhỏ vụn yêu kiều tự môi của cô tràn ra, hai con ngươi cô mê ly. Cô vịn vào bả vai của Nhiếp Tử Phong , phối hợp với cử động của anh. Quá sâu. . . Đi ra ngoài một chút. . . Ừm. . . Cuối cùng cô đã hoàn toàn buống thả nữ tính rụt rè của mình .
Nhiếp Tử