Trong không khí chỉ thấy một bầu yên tĩnh đến lạnh người, sự tĩnh mịch này giống như một tảng đá lớn đè ép khiến người ta không sao thở nổi.
Tống Hi rất muốn nói với chính bản thân mình không cần phải nhìn, cũng không nên tin tưởng vào những lời Tống Linh đã nói. Nhưng mà, bàn tay cô lại không sao tự chủ được liền di con chuột dời xuống phía dưới. Những hình ảnh thối nát trong những tấm ảnh ở trên màn hình phản chiếu vào trong đôi mắt sáng long lanh trong vắt của cô. , Trong nháy mắt đó, cô tựa như nghe thấy cõi lòng của chính mình vang lên tiếng “lắc rắc” vỡ vụn, những âm thanh giòn tan vang lên cảm giác như không muốn lưu lại một chút đường sống cho người ta.
Trong ngực cô cảm thấy buồn bực đến đau nhức, mà ngay cả đến việc hít vào một ngụm cũng cảm thấy đau nhức vô cùng. Chỉ chốc lát sau, sự đau nhức đó liền lan tràn đến tứ chi, đến hệ thần kinh, sau đó là tới đại não của cô. Trên gương mặt vốn trắng hồng cực kỳ xinh đẹp của cô lúc này tái nhợt đi như tờ giấy không còn một chút huyết sắc. Cô gắt gao cắn vào môi dưới của mình, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như có những quầng sáng đang chao đảo, giống như cô đã sắp bị ngất đến nơi.
Vẻ mặt vẫn lộ ra sự lạnh lẽo bất động, Tống Linhcòn đang mải đắm chìm ở trong sự đắc ý nên cũng không thể nào kịp thời phát hiện ra sự khác thường kia của Tống Hi. Cho đến khi anh ta phục hồi trở lại tinh thần, tiếp tục lại nhìn về phía cô, lúc này anh ta mới phát hiện ra môi của cô đã trở nên tím tái, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Hi nhi... Hi nhi... Anh ta nhẹ giọng kêu lên, đưa tay định đỡ lấy cô, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào đến thân thể của cô, thì vừa đúng lúc cô ngã người ra trên ghế sa lon tựa như một con rối bằng gỗ bị chặt đứt mất day điều khiển vậy. Ngay sau đó cô bụm lấy lồng ngực của mình, hô hấp trở nên nặng nề.
Thấy thế, tất cả mọi ý niệm trong đầu của Tống Linh cũng liền biến mất. Anh ta chạy nhanh chạy vào phòng để quần áo, lấy lọ thuốc mang ra cho cô, sau đó rót cho cô một chén nước rồi vội vàng chạy về trước mặt cô.
Uống thuốc di. Anh ta đổ ra hai viên thuốc đặt ở trước mặt của Tống Hi, nhưng mà Tống Hi lại dùng ánh mắt trống rỗng kia để nhìn lại anh ta, sau đó hơi nhếch môi cự tuyệt uống thuốc.
Chết tiệt, anh đã bảo là em mau uống thuốc đi! Tống Linh thấp giọng gào rú lên một câu, sắc mặt đại biến.
Tống Hi vẫn cứ thờ ơ như trước. Uống thuốc thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ? Thuốc chỉ có thể giúp cho thân thể chấm dứt được sự đau nhức, nhưng cái khó là thuốc có thể làm cho nõi đau trong tim cô chấm dứt được hay không? Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ có một mình Tống Linh lừa mình, nhưng không nghĩ rằng chân tướng sự việc lại có thể tàn nhẫn như vậy...
Lúc này, Tống Linh đã sốt ruột lắm rồi. Anh lạnh lùng khẽ nguyền rủa một tiếng, không biết phải nói cái gì cho đúng, tiếp đó anh ta nắm lấy cằm của cô bắt buộc cô phải hé miệng ra: Trước lúc anh còn chưa nổi cơn tức giận, em hãy mau há miệng ra để uống thuốc cho anh! Anh trầm giọng ra