Lạnh lùng bỏ qua sự dây dưa của cô gái ở dưới thân, Tống Linh đẩy chiếc chăn ra đi xuống giường, nhanh chóng mặc thêm chiếc áo khoác tắm, sau đó bước nhanh đi vào trong phòng để quần áo.
Tống Hi lấy từ trong ngăn kéo ra lọ thuốc dự bị, đổ hai viên vào trong lòng bàn tay, cũng không kịp rót cho mình một chén nước, cô hơi ngửa đầu lên bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống cùng với nước bọt. Bởi yết hầu quá khô khốc, nên viên thuốc bị mắc lại ở chính giữa yết hầu, đến mức khuôn mặt cô đỏ rực lên.
Sau khi đuổi theo kịp Tống Hi, Tống Linh nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cô, liền vội vàng tiến lên dùng hai ngón tay ấn vào trong miệng của cô, giúp cô móc viên thuốc ra.
Khụ khụ... Ọe... Tiếng nôn mửa đến tê tâm liệt phế vang lên một hồi, rốt cuộc viên thuốc bị mắc nghẽn ở trong cổ họng Tống Hi đã được nôn ra ngoài.
Tống Linh nhanh chóng xoay người rót cho cô chén nước, sau đó lại đổ ra hai viên thuốc khác đưa cho cô: Uống đi.
Lúc này Tống Hi đã mất thăng bằng, cảm giác đầu nặng chân nhẹ, cũng không nói ra được một câu, vội cầm hai viên thuốc ở trong tay anh hớp một ngụm nước lọc lớn vào miệng, lúc này mới nuốt xuống. Thuốc trôi vào bên trong bụng, tuy rằng thuốc vẫn chưa phát huy được công hiệu, nhưng trong lòng Tống Hi đã thấy an tâm không ít. Cho đến khi Tống Linh đỡ cô lên đi đến chiếc ghế sa lon ở bên ngoài ngồi xuống, sau khi há to miệng thở hổn hển một lúc, lúc này cô mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
Cám ơn anh. Tống Hi cảm kích liếc nhìn Tống Linh vẻ mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã khôi phục lại chút ít huyết sắc.
Tống Linh cũng không mở miệng, chỉ đứng ở trước mặt nhìn cô chằm chằm cô, đợi cô khôi phục lại.
Nữ minh tinh xinh đẹp bị hai người bỏ quên ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, nhìn về hướng hai người kia, cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền mở miệng lạnh nhạt nói: Linh, cô là ai vậy.
Một giọng phụ nữ bén nhọn chói tai mang theo sự chỉ trích truyền đến, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, lúc này mới làm cho Tống Hi kịp phản ứng được ở đây còn có sự hiện hữu của cô gái khác
Thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi!. Không để ý thân thể còn chưa khôi phục nguyên khí, Tống Hi vội vàng đứng dậy, hướng về phía bọn họ liên tục nói xin lỗi: Thật xin lỗi, hiện tại tôi sẽ đi ra luôn, không quấy rầy hai người nữa, hai người có chuyện gì cứ tiếp tục đi nhé... Nói xong cô liền định rời đi.
Không được đi! Ba chữ lạnh như băng trong phút chốc được bắn ra từ trong miệng của Tống Linh, làm cho hai người phụ nữ ở đó đều ngây ngẩn cả người. Bị gọi giật lại, Tống Hi liền dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tống Linh mới phát hiện ra, chẳng biết lúc nào nơi đáy mắt của anh nổi lên sự lạnh lùng đến lợi hại.
Phía dưới mái tóc dài rối tung, một đôi con ngươi đen kịt thâm trầm chứa đầy ngàn vạn khối băng tuyết, chỉ cần thoáng nhìn qua thôi cũng khiến cho người ta phảng phất như đang ở trong băng tuyết của tháng mười hai. Ánh mắt sắc bén bất động không chút biểu cảm lướt qua Tống Hi đang đứng sững sờ ở tại chỗ, lạnh lùng phóng về phía nữ minh tinh đang ngồi ở trên giường kia, nói: Cô, hãy đi ra ngoài.
Mấy chữ kia vừa thốt ra khỏi miệng Tống Linh, không chỉ có nữ minh tinh kia mà ngay cả Tống Hi cũng đều ngây người.
Hả? Nữ minh tinh trừng lớn hai mắt không dám tin, chỉ tay vào mình, không tiếng động, dùng khẩu hình hỏi: Anh muốn nói là em là người đi ra sao?
Tống Linh không buồn trả lời cô ta, chỉ là lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình lại, một lần nữa chuyển sang trên người Tống Hi: Ngồi xuống!
Sự trầm mặc của anh không thể nghi ngờ là buộc phải chấp nhận, thấy thế, nữ minh tinh cả kinh, sắc mặt trắng bệch, giọng nói buồn bã: Linh, tại sao anh lại phải đuổi người ta đi ra ngoài như vậy! Người nên đi chẳng phải là cô ta hay sao?! Nói xong, cô ta trừng mắt liếc nhìn Tống Hi vô tội đang đứng đó với vẻ oán hận.
Bị liên lụy đến, Tống Hi với vẻ rất vô tội, vội vàng cười nói cầu hòa: Đúng vậy đó, người nên đi là tôi mới đúng, hai người ... Chỉ là, không đợi cô nói xong câu nói kia, Tống Linh đã thốt ra lời nói lạnh lùng cắt đứt lời của cô.
Lời nói như vậy đừng có để tôi lại phải nói thêm một lần thứ hai nữa! Sự lạnh lẽo âm u chất đầy nơi đáy mắt anh, chứa đựng không biết bao nhiêu bão tố. Tuy rằng lời nói ra quả thật theo đúng như lời của nữ minh tinh kia, nhưng mà ánh mắt của anh