Giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy kia còn chưa dứt, đã thấy có một giọng nói khác ngữ điệu đầy cấp bách đã vang lên tiếp theo.
Đường Đường, trở về chỗ của con đi! Tống Hi vừa phục hồi lại tinh thần liền vội vàng tiến lên kéo Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường trở lại bên cạnh mình, dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn khuôn mặt xanh mét của Nhiếp Tử Phong. Cô nhíu cặp mi thanh tú lại, trầm giọng nói: Vị tiên sinh này, tôi đã nói rồi, phiền ngài đừng có dây dưa với chúng tôi nữa, tôi nhất định phải báo cho cảnh sát. Nói xong, cô lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi của mình ra.
À... Một tiếng cười khẽ phát ra từ cặp môi mỏng vẫn mím lại của Nhiếp Tử Phong, một đôi con ngươi đen bóng nhìn không thấy đáy đang liếc nhìn ở trên người Nhiếp Tử Ngôn, liền chuyển qua trên người Tống Hi. Bỗng nhiên nơi đáy mắt của anh thoáng hiện lên sự đau lòng.Ngay lúc Tống Hi còn chưa thể phân định rõ biểu lộ đau lòng kia của anh là đại biểu cho cái gì, thì đột nhiên anh lại cất bước tiến lên phía trước. Bàn tay anh một mực nắm chặt lấy cánh tay của cô, giọng nói đầy kích động: Vũ Vũ... Là anh đây mà, em còn ở đó muốn đùa giỡn với anh nữa hay sao? Tại sao em lại phải giả bộ giống như em không hề quen biết gì với anh vậy chứ? Nhìn ánh mắt của cô mang theo sự địch ý tràn ngập vẻ lạnh lùng thế kia, Nhiếp Tử Phong chỉ cảm thấy trong trái tim của mình đau dữ dội.
Dừng lại...Dừng tay lại... Bị Nhiếp Tử Phong lay động đến thất điên bát đảo, vốn dĩ Tống Hi còn chưa kịp ăn chút gì, lúc này thoáng cái cô liền cảm thấy trong dạ dày của mình như đang bị đảo lộn không ngừng, cô có cảm giác mình sắp phun ra ngoài đến nơi rồi. Cũng không biết cô đã lấy được sức lực từ đâu mà cô đẩy Nhiếp Tử Phong một cái hết sức mạnh mẽ, lạnh lùng nói: Tôi sẽ báo cảnh sát. Nói xong cô định bấm một dãy số điện thoại.
Không, đừng như vậy!” Nhiếp Tử Ngôn đang đứng ở một bên bỗng như giật mình hồi tỉnh, vội vàng ngăn cô lại, quả thực trên gương mặt nho nhỏ của cậu bé không khỏi có chút giãy dụa, nghênh đón ánh mắt biểu lộ sự kinh ngạc của Tống Hi đang nhìn về phía mình, cậu do dự một lát rồi mới nói tiếp: Đây là ba của cháu, ba cháu không có bất kỳ ý định thù địch gì đâu.
Nghe vậy, động tác ấn phím điện thoại của Tống Hi lập tức ngừng lại.
Ba của cháu... Ba của cháu ư?... Người đàn ông này là ba của cháu thật sao... Hai mắt Tống Hi mở lớn nhìn Nhiếp Tử Ngôn vẻ không dám tin. Đợi đến khi đã nhận thấy rõ sự nghiêm túc tràn đầy trên mặt cậu, thì lúc đó cô mới tin. Cô vội vã, sợ hãi liên tục quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đã bị cô đẩy ra, rồi lại quay ngược lại nhìn Nhiếp Tử Ngôn. Định thần nhìn kỹ, quả nhiên cô liền nhận thấy bộ dạng hiện tại của hai người bọn họ rất giống nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm Tống Hi cảm thấy cực kỳ phức tạp và rối rắm.
Vũ Vũ. . . Nhiếp Tử Phong nhìn thấy biểu lộ ngơ