Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 235 - Chương 208.4

Trước Sau

break
Thu thập xong chỗ chocolate, Tống Hi vừa sai người hầu bưng tới hai chén nước trái cây cùng trà bánh, sau đó ngồi an vị ở trên ghế sa lon cùng hai đứa trẻ trò chuyện về những ngày qua.

Cháu tên là gì vậy? Cháu và Đường Đường học chung một lớp hay sao? Trước kia Đường Đường thỉnh thoảng cũng có nhắc tới anh Tử Ngôn, hôm nay nhìn kỹ một lần như vậy, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn quả nhiên nhận thấy cậu bé trai này rất có tư cách, bảo sao cô công chúa nhà mình mê mẩn đến mức cứ xoay quanh cậu bạn trai!

Mái tóc đen như mực của cậu để lộn xộn, không giống như các bé trai khác đương thời thường bị cạo sạch trơn, nhìn rất phong độ, nói thẳng ra là nhìn cậu rất đẹp trai và có khí phách. Gương mặt của cậu vuông vức rõ ràng, ngũ quan lập thể, đặc biệt là đôi mắt của cậu, nhìn vừa đen như mực vừa sâu thẳm, nhưng lại sáng chói như ánh sao, nhìn rất đẹp. Cô dám khẳng định, sau này khi lớn lên nhất định cậu bé này sẽ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

Nhìn cặp mắt của Tống Hi như đang cười với mình, Nhiếp Tử Ngôn sững sờ một hồi mới đáp lại: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tên cháu là Nhiếp Tử Ngôn, cháu lớn hơn Đường Đường một tuổi.

Nhiếp Tử Ngôn ư? Nghe cái tên này, chẳng biết tại sao, Tống Hi cảm thấy dường như trong trái tim mình lập tức giống như bị ai đó bấm vào một cái, mơ hồ cảm thấy rất đau đớn. Cố chống lại cặp mắt tràn ngập sự hoang mang của Nhiếp Tử Ngôn, cô cười tán dương cậu một lần nữa: Cái tên này nghe rất êm tai, cô đoán, đây là cái tên mà mẹ cháu đặt cho cháu phải không?

Không phải đâu ạ. Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, trên gương mặt nho nhỏ thoáng hiện một chút nghiêm túc, cũng có chút tiếc nuối: Mẹ của cháu sau khi sinh cháu ra được hơn một tháng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on về sau mẹ cháu đã…”

Nghe đến đó, trong lòng Tống Hi như thấy rơi “lộp bộp” một tiếng, thoáng cái liền trầm xuống.

Cô thật xin lỗi. Cô nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng tràn ngập sự áy náy.

Không sao đâu ạ! Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu một cái vẻ như không sao cả, toét ra một nụ cười: Cháu nghĩ chắc chắn là cháu có thể sẽ được gặp lại mẹ rất nhanh thôi ạ… Cô ơi, cho tới bây giờ cô cũng chưa hề nghe thấy tên của cháu lần nào à? Nói đến đây, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn giọng nói của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên hạ thấp hơn, trùng hẳn xuống.

Tống Hi nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu: Đúng là lần đầu tiên cô mới được nghe thấy tên của cháu đấy, có chuyện gì sao?

Không có gì đâu ạ. Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu giả bộ như mọi chuyện đều không có gì xảy ra. Nhìn bộ dáng đầy mờ mịt của người phụ nữ ở trước mặt mình, trong lòng của cậu đã mơ hồ có đáp án rồi. Cậu nghe ba mình kể lại, bọn họ đã phải trải qua rất nhiều trắc trở cuối cùng mới đến được với nhau, mà đúng vào ngày cử hành hôn lễ đó, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn tự dưng mẹ cậu lại biến mất không thấy tăm tích đâu cả, còn người dì của cậu thì bị rơi xuống vực sâu bỏ mình, như vậy mẹ của cậu… Nghĩ đến đây, cậu không nén nổi được nữa, liền nuốt nước miếng một cái.

Tống Hi đánh giá cậu bé trước mặt mình từ trên xuống dưới một lần, lộ ra một nụ cười: Xem ra cháu đã trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi của mình đấy, tuyệt đối không giống như một cậu bé mới năm tuổi như nhiều đứa trẻ khác. Những đứa trẻ năm tuổi chắc chắn sẽ không có những biểu lộ già dặn chín chắn như vậy được.

Đúng vậy đấy ạ, ở nhà của cháu, những người hầu ở trong nhà đều nói cháu trưởng thành sớm hơn tuổi của mình. Bởi vì ba cháu bận nhiều công việc, cho nên cháu không thể không trưởng thành chín chắn hơn một chút. Trong khoảng thời gian qua, cậu đã học được tính kiên cường.

Đã làm khó cháu rồi. Nghe đến đó, chẳng biết tại sao tự dưng Tống Hi lại cảm thấy trong lòng không khỏi bị rung động. Cô dịch chuyển cái mông đến sát bên cạnh cậu bé hơn, vươn tay sờ lên đầu của cậu, bất giác nơi

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc