Nghe Nhiếp Tử Phong nói đến nơi đây, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ đã hiểu rõ ý định của anh. Cô quay đầu lại trừng mắt lườm anh một cái, tiếp đó ánh mắt lại dời về phía Sở Nhan, chỉ thấy người nọ bởi vì quá khiếp sợ mà đôi mắt mở trừng tròn xoe giống như miệng chiếc chuông đồng lớn, miệng há to đến mức gần như có thể nhét cả một quả trứng gà vào được, bộ dáng kia thật sự thú vị cực kỳ.
Lại làm cho cô nhất thời không thể nhẫn nhịn được nữa, bật lên tiếng cười.
Nghe thấy tiếng cười của Nhiếp Tử Vũ, Sở Nhan chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ bị kích thích, cô ta trợn tròn cặp mắt lên mà nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng đành chuyển tầm mắt đến trên người Nhiếp Tử Phong, lúc này đang mải đùa với cậu nhóc ở trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi, cố nặn từ miệng ra một câu.
Theo tôi được biết, hai người cũng chưa kết hôn mà, không phải sao! Nói xong, cánh môi liền nhếch lên trên không trung, kéo lê thành một đường cong kiều diễm, ánh mắt nhìn Nhiếp Tử Phong lại càng phát ra vẻ đắc ý: Nếu để cho truyền thông biết rõ cô ta chính là Nana, vẫn chưa có chồng mà đã sinh con, anh nói xem, liệu có thể gây ra chuyện gì hay không nhỉ? Sở Nhan như có điều suy nghĩ, ánh mắt xoay chuyển liếc nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, bởi vì lời nói vừa rồi của cô ta mà nụ cười tươi tắn kia như đông cứng lại ở trên khóe môi, trong đáy mắt mang theo vẻ lạnh như băng.
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Phong nhíu mày, nhưng cũng không bị hù dọa bởi sự uy hiếp của Sở Nhan. Anh nhét con trai trở lại vòng tay của Nhiếp Tử Vũ lúc này vẫn còn đang ngồi đờ đẫn,thu lại ánh mắt, lấy từ trong chiếc cặp tài liệu vẫn mang bên mình một tấm thiệp mời đưa cho cô ta.
Hôn lễ của chúng tôi đã định vào ngày thứ Hai tới, hoan nghênh cô tới tham gia. Không để ý đến ánh kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ đang nhìn vào tấm thiệp mời màu hồng nhạt đang ở trong tay mình, Nhiếp Tử Phong chỉ đơn giản nhét thiệp mời vào trong lòng bàn tay của Sở Nhan, vẫn không quên bổ sung thêm một câu: À còn nữa, chúng tôi cũng sớm đã đăng ký kết hôn từ trước rồi, cho nên cũng không tồn tại cái chuyện này chưa lập gia đình mà đã sinh con, còn nữa, nếu như cô vẫn còn muốn sống thì liệu lời mà nói..., hãy nhớ rõ, cô phải biết giữ cho mồm miệng của mình được kín đáo một chút, đừng tiết lộ bí mật ra nhé. Anh nói một câu có ý nhắc nhở.
Nói xong, cũng không đợi cho Sở Nhan có phản ứng gì thêm nữa, xoạch một cái, từ trên ghế đứng lên, sau đó anh quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, trên gương mặt tuấn lãng như thần kia đã lộ ra một ý cười dịu dàng trước sau như một, nói: Chúng ta về nhà thôi!
Éc... Anh thay đổi nhanh chóng làm cho Nhiếp Tử Vũ cũng không kịp phản ứng, ánh mắt lại liếc đến trên người Sở Nhan, đang uy hiếp người không thành lại bị người uy hiếp trở lại, chỉ thấy thân thể của cô ta run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đối với con người này, giờ đây Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy có chút thông cảm với cô ta
Còn đứng ngây ngẩn ra đó làm cái gì nữa! Thấy Nhiếp Tử Vũ nhìn sang Sở Nhan đến ngẩn người, Nhiếp Tử Phong không nhịn được liền gõ vào cái đầu nhỏ bằng quả dưa của cô, sau đó cưỡng chế tóm lấy cô, kéo từ trên ghế đứng lên, rồi nắm lấy tay của cô cũng đi ra bên ngoài.
. . .
Trên đường về nhà, cậu nhóc ở trong ngực cô đã bị đói từ lâu, bây giờ cũng không nhịn được nữa liền oa oa khóc ầm lên, bất đắc dĩ, Nhiếp Tử Vũ đành phải cho nhóc tì bú ở trong xe.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu nhìn sang gương mặt nhìn nghiêng đầy cương nghị của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được nữa, liền hỏi: Này, thiệp mời ở đâu ra vậy?
Anh đặt làm. Nhiếp Tử Phong trả lời rất thản nhiên, đáy mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ mừng vui.
Vừa nghe câu trả lời của anh, từng ngụm từng ngụm nước bọt của Nhiếp Tử Vũ như bị cắm ở trong cổ họng, Vậy ý của anh muốn nói là...xác định theo đúng... như anh vừa mới nói lúc nãy chính là. . .
Hôn