Đây là cảnh tượng mà Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy lúc bước vào cửa.
Cô nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên mặc đồ vest tinh tế đứng nghiêm trước bàn làm việc, hai tay chắp ở sau lưng, cúi thấp đầu xuống, giống như những học sinh làm sai bị thầy giáo dạy dỗ vậy, ở dưới chân của anh thì một đống giấy tờ rơi vãi đầy đất. Người mà Nhiếp Tử Vũ muốn tìm thì đứng ở sau bàn làm việc, hai tay của anh chống lên bàn, gương mặt anh tuấn của anh hiện lên sự lo lắng, bởi vì trong lòng đang tức giận, nên gương mặt cau có lại.
“Đồ ăn hại! Mỗi tháng công ty trả lương cho các người nhiều như vậy thực sự là quá lãng phí rồi. . .” Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình, ánh mắt tóe ra lửa giận, anh tập trung trách cứ bọn họ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đẩy cửa ở ngoài hành lang, rồi sau đó có hai bóng người bước vào.
Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ, đứng ở cửa nhìn Nhiếp Tử Phong giống như hung thần ác sát, đôi mi thanh tú nhăn lại, gương mặt xinh xắn hiện lên sự lo lắng. Cô nghĩ thầm ở trong lòng, chắc là phải đi ra ngoài chờ, khi nào anh nói xong thì lại vào tìm anh.
Cô vẫn đang do dự ở trong lòng, nhưng mà vẫn còn chưa đưa ra quyết đinh, thì trợ lý ở bên cạnh cô đã hô lên một câu thay cô.
“Tổng giám đốc.”
Hai chữ này đã cắt ngang lời răn dạy của Nhiếp Tử Phong, anh không vui nhíu mày lại, hét về phía phát ra âm thanh một câu: “Chuyện gì!” Nhưng mà, một giây sau, khi anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, thì ánh mắt phun lửa của anh chợt khựng lại, sau đó thì lửa giận ở xung quang đáy mắt lập tức rút đi, trong nháy mắt khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Tại sao em lại tới đây?” Chợt nhìn thấy bóng dáng của cô, Nhiếp Tử Phong trợn to mắt lên. Anh chậm rãi đi từ bàn làm việc lại, đi tới trước mặt của cô.
“Em. . . Em mang cơm trưa tới cho anh. . . Nhưng mà, có phải là em tới không đúng lúc không.” Bộ dạng tức giận của anh vẫn còn hiện rõ trong đầu của cô, rất sợ bị họa vào thân mình, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi rụt rè lui về sau, gượng ép bản thân nở ra một nụ cười: “Hay là em đi vào phòng nghỉ ngồi chờ một lát, chờ cho mọi người nói xong thì. . .”
Nhưng mà còn chưa nói hết một câu, Nhiếp Tử Phong đã chen ngang.
“Không cần, bọn anh nói xong rồi.” Giọng điệu nhẹ nhàng, gương mặt đẹp trai nở một nụ cười nhàn nhạt, tay kéo Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng, đứa nhỏ trong lòng của Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn Nhiếp Tử Phong rồi lao vào vòng tay của anh, anh hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cu cậu một cái rồi nói: “Nhóc con, có nhớ ba không?” Nụ cười này so với gương mặt giận dữ vừa nãy của anh giống như hai người khác nhau hoàn toàn.
Hả? Nói xong rồi sao? Tại sao bọn họ lại không biết chuyện này? Các nhân viên quản lý