“Không phải do cô ta làm nhưng mà cô ta cũng tham dự vào, bởi vì. . .” Đôi mắt Lạc Thuần sắc quắc nhìn khuôn mặt đầy mỉa mai của Nhiếp Tử Phong, hít một hơi thật sâu, cắn răng chậm rãi nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi có ích kỷ, bị lòng đố kỵ che mờ mắt, nhưng tất cả đều là kế hoạch của cô ta.” Cô đã phạm sai lầm thì cô không thể trốn tránh, thúc đẩy người khác phạm sai lầm thì cô cũng không thể bỏ qua được!
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong trầm mặc năm giây, ngay sau đó nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Dù cho cô có nói bừa thì cũng phải tìm một lý do hợp lý không phải sao? Ai cũng biết cô gọi Vũ Vũ tới khách sạn, bây giờ cô lại nói là kế hoạch của cô ta! Hơn nữa, cô cho là tôi sẽ tin tưởng lời nói của cô sao? Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi tin vào một người phụ nữ máu lạnh vô tình, nhẫn tâm tổn thương cả em gái ruột của mình!”
Ngay từ đầu đã đóng giả thành Vũ Vũ để dụ dỗ anh, về sau kế hoạch bị bại lộ thì quay qua làm tổn thương Vũ Vũ, loại phụ nữ như vậy sao có thể khiến cho người khác tin tưởng được!
Những lời nói của Nhiếp Tử Phong như những cây kim sắc bén, đâm vào khiến cho toàn thân của Lạc Thuần đau đớn tới mức khó chịu, ánh mắt xem thường kia như những nhát dao, không chút lưu tình đâm thủng cơ thể của cô, đâm sâu vào trái tim, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa. điễnn dàn nên quýndon.
Đối với lời trách cứ của anh, Lạc Thuần không nói lại được câu nào, bởi vì tất cả những lời nói của anh đều đúng, cô không có cách nào phản bác lại được!
Lòng đau như dao cắt, nhưng Lạc Thuần vẫn cố ép mình lấy hết dũng khí, không chút sợ hãi đối mặt với ánh mắt đầy bão tố của anh.
“Tin hay không là tùy anh, nhưng mà tôi nói cho anh biết, những lời nói này của tôi từng câu từng chữ đều là sự thật! Hơn nữa tôi cũng sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia!”Ánh mắt của Lạc Thuần hung dữ trừng mắt lên một cái nhìn chiếc xe Rolls-Royce, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự u ám, sau khi nói câu nói này xong, Lạc Thuần không đợi Nhiếp Tử Phong phản ứng lại đã quay đầu rời đi.
Nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của Lạc Thuần, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại thành một chỗ, dường như có thể kẹp chết một con ruồi. Nếu như anh không nhìn lầm, thì vừa rồi viền mắt của Lạc Thuần có chút đỏ. . .
Những lời nói của cô ta có thật không?
Nhiếp Tử Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dịch Minh Lan đang ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, cuối cùng móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc. . .
. . .
Nhẫn cưới không chọn được, cuối cùng lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy! Trên đường trở về, Dịch Minh Lan mím chặt môi lại, thỉnh thoảnh lại quay qua đánh giá Nhiếp Tử Phong đang ngồi ở vị trí tài xế, định tìm kiếm tin tức gì đó qua nét mặt của anh. Nhưng mà đáng tiếc là không tìm được điều gì, bởi vì từ đầu chí cuối, Nhiếp Tử Phong không thể hiện ra điều gì mà chỉ chuyên tâm lái xe, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái. điễnn dàn nên quýndon.
Chắc hẳn là cô ta không nói ra, đúng không. . .
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh không hề có chút dao động nào, Dịch Minh Lan âm thầm suy đoán: Nếu như cô ta nói ra, thì Nhiếp Tử Phong tuyệt đối sẽ không thể hiện ra bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra như thế này!
Nhìn anh, Dịch Minh Lan càng chắc chắn với đáp án này. Tảng đá