Editor: Táo đỏ phố núi
“Bữa sáng, anh đã cho người chuẩn bị xong rồi.” Nhiếp Tử Phong đang bày ra sắc mặt lạnh lùng như băng, đột nhiên lại thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười với Nhiếp Tử Vũ, hai tay đặt lên vai của cô.
Nghe thấy lời nói này của anh, trợ lý vội vàng xoay người tránh sang một bên nhường lối. Một giây sau, bốn người mặc đồng phục phục vụ đi tới, trên tay mỗi người bưng một đĩa đồ ăn đi vào từ cửa. Mọi người nhìn lại, đều trợn mắt lên.
Trên bàn ăn đã bày ra những món ăn ngon miệng, mỗi một món đều là những món mà bọn họ không biết tên, ngay cả An Hỉ thường xuyên trà trộn vào trong phòng ăn cũng chưa từng nhìn thấy. Màu sắc tươi ngon phối hợp với màu xanh mát mắt, nhìn qua đều nhận ra đó là bữa ăn đầy dinh dưỡng được làm rất tỉ mỉ, về phần đặc biệt làm vì ai thì trong lòng mọi người đều rất rõ ràng rồi.
“Vũ Vũ, những thứ này đều là anh dặn dò đầu bếp làm theo khẩu vị trước đây của em, em nếm thử xem sao.” Nhiếp Tử Phong vừa nói vừa kéo cô đi lại phía bàn ăn.
Nhưng mà ngay cả nhìn Nhiếp Tử Vũ cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, vẫn lạnh lùng hất tay của anh ra khỏi vai của cô, bỏ lại một câu: “Em không đói.” Xong định xoay người muốn trở về phòng.
Nhiếp Tử Phong đã quen với thái độ từ chối rất lạnh lùng của cô, chỉ hơi nhíu mày lại, thuận thế kéo cổ tay của cô lại trong lòng, đáy mắt hiện lên sự đau lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Buông em ra!” Nhiếp Tử Vũ giảm âm lượng xuống quát anh.
“Chỉ cần em không chạy trốn, thì anh sẽ buông em ra.” Nhiếp Tử Phong dùng giọng điệu không nóng không lạnh nói, bàn tay vén những sợi tóc của cô ra sau tai, mượn cớ này ngăn cảm cơn tức giận của cô. “Nếu như em ngoan ngoãn nghe theo lời nói của anh, vậy thì anh sẽ để cho An Hỉ phục chức, nếu không… Anh nghĩ em là người thông minh hẳn đoán được anh đang nghĩ điều gì.”
Giọng nói của anh đều đều trầm thấp có từ tính, khiến cho người ta dễ dàng rơi vào cạm bẫy của anh.
Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng và có chút phức tạp nhìn về phía anh đang nháy nháy mắt với mình, trong lòng lạnh lẽo.
“Em không cho phép anh làm tổn thương bọn họ!”
Nhiếp Tử Phong cũng không nóng vội, cúi người xuống hôn lên trán của cô một cái, rồi nhàn nhạt nói một câu: “Tất cả mọi chuyện đều do em quyết định.”
. . .
Cuối cùng, Nhiếp Tử Vũ dưới sự uy hiếp của Nhiếp Tử Phong đành phải ngồi xuống ăn bữa ăn sáng thịnh soạn nhất trong tám tháng nay, cũng là bữa cơm mà cô nuốt khó trôi nhất. Sau khi giám thị cô ăn sáng xong, Nhiếp Tử Phong chỉ để lại một câu, “Tối nay anh sẽ trở lại thăm em” sau đó liền rời đi, nhưng để trợ lý ở lại để giám thị cô, mà anh quả thật cũng không hề nuốt lời, sau khi dặn dò trợ lý mấy câu thì An Hỉ liền được phục chức.
. . .
※
Buổi chiều, rõ ràng mới tháng năm thôi, mà nắng đã gắt như lửa. Nhà họ An chuyên cung cấp rau dưa cho làng du lịch, cho nên cả ngày bận rộn ở trong nhà kính.
Nhiếp Tử Vũ một tay chống lên thắt lưng của mình, một tay cầm theo cái rổ dâu tây đỏ mọng tươi rói, cẩn thận từng chút một đi ra khỏi nhà kính. Vừa ra khỏi nhà kính, thì gặp ngay mẹ An đang định đi vào.
“Hả, Vũ Vũ, sao con lại ở đây thế này? !” Mẹ An hoảng hốt cầm lấy rổ dâu tây ở trong tay của cô, đỡ người cô, sợ cô xảy ra vấn đề gì.
“Đương nhiên là con tới giúp rồi.” Nhiếp Tử Vũ nở một nụ cười ngọt ngào. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh xảo của cô, mặt cô đỏ bừng lên như trái táo, những giọt mồ hôi ở trên mặt cũng phản chiếu ra tia sáng.
Nghe vậy, mẹ An lập tức sa sầm mặt lại, cẩn thận đỡ cô đi tới bên cạnh gốc cây để nghỉ ngơi: “Trời nóng nực như vậy, con hãy ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi đi.” Trước đó không lay chuyển được cô mới để cho cô giúp một chút việc, bây giờ đã biết được thân phận thực sự của cô rồi, bọn họ không dám để cho cô giúp việc gì nữa hết.
Nghe thấy lời nói khách sáo từ trong miệng của mẹ An, nụ cười trên môi của Nhiếp Tử Vũ bất ngờ cứng đơ lại.
“Con không nóng, con có thể giúp được một chút mà.” Đối với Nhiếp Tử Vũ mà nói, cô sợ nhất là những tình huống như vậy, mỗi người đều đối xử