Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong biến sắc, trở nên thâm trầm như đám mây đen ùn ùn kéo tới, vẻ mặt nhìn vô cùng khó coi. Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn lướt qua An Hỉ, ba An và mẹ An. Cánh môi mỏng cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo như ma vương.
“Mau giao người ra đây, cùng một câu nói đừng để cho tôi phải lặp lại lần thứ hai!”
Giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, giọng điệu không có phép người khác làm trái lời!
Đối mặt với khí thế đáng sợ toát ra từ trên người của anh, cho dù tim của An Hỉ đập “thình thịch thình thịch” vì sợ hãi, nhưng mà vì Nhiếp Tử Vũ nên cô vẫn cố lấy dũng khí để phản kháng.
“Anh là ai chứ, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi nhất định phải làm theo ý của anh!” Người đàn ông này cũng quá kiêu ngạo rồi! Nếu quả thật đúng như bọn họ đã dự đoán, anh ta là bạn trai cũ của Nhiếp Tử Vũ, vậy thì cô thật sự cảm thấy đau khổ thay cho cô ấy.
Nghe vậy, lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, một giây sau lạnh lùng thốt ra khỏi miệng: “Mau giao cô ấy ra đây, nếu không dừng trách tôi sẽ làm ra những chuyện gì!” Anh lạnh lùng uy hiếp, vẻ mặt giống như sứ giả từ dưới địa ngục, muốn có bao nhiêu lạnh lùng thì có bấy nhiêu.
“Nếu như tôi nói không thì sao!” An Hỉ trừng to mắt lên, kiên quyết đối chọi với anh tới cùng!
Lần này Nhiếp Tử Phong không nói gì, mà ánh mắt khẽ liếc trợ lý một cái. Nhận được ánh mắt của anh, trợ lý lập tức gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa, năm giây trôi qua, trợ lý lại xuất hiện một lần nữa và lần này phía sau anh ta còn có thêm một người.
Vừa nhìn thấy người đi theo phía sau của trợ lý, ba người nhà họ An không hẹn mà cùng trừng mắt lên.
“Cậu hai.”
“Em út.”
“A Bình.”
Ba người xưng hô ba cách khác nhau, nhưng cùng đồng thanh nói ra, trong giọng nói đều hiện lên vẻ không thể tin được.
Hứa Bình thấy mọi người trừng mắt lên nhìn mình, lại liếc sang Nhiếp Tử Phong đang tối sầm mặt lại, ông ta sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng: “Chị, chị hãy giao Vũ Vũ ra đi, nếu không anh ta… Không đúng, tổng giám đốc sẽ đuổi việc em.” Nói xong, cả người cũng không tự chủ được mà bắt đầu run run.
“Cậu…” Vẻ mặt của An Hỉ biến đổi, nhìn rất khó coi.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng không thèm quan tâm xem nét mặt của bọn họ thế nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp một lượt, dùng giọng nói lạnh lùng tới cực điểm nói: “Nếu như các người muốn không thể sống được ở Đài Loan nữa, thì cứ thử xem!”
“Đồ điên!” Rốt cục An Hỉ cũng tức giận, không cần biết anh là ai, chỉ lên tiếng mắng chửi: “Lấy tương lai của người khác ra đùa giỡn vui lắm sao? Tổng giám đốc thì giỏi lắm sao!” Nói xong, xông lên phía trước không nhịn được mà tay đấm chân đá vào người của anh.
Những người còn lại bị hành động bất ngờ này của cô làm cho sợ ngây người, cũng quên cả bước lên ngăn cản.
Vô số nắm đấm rơi lên trên người của mình, mặc dù không đau nhưng mà vẫn khiến cho Nhiếp Tử Phong không nhịn được mà nhíu mày lại. Ánh mắt lạnh lùng quét về phía trợ lý, trợ lý phản ứng lại kịp bước lên ngăn cản, cầm lấy cánh