Thời gian thấm thoát trôi, chỉ trong chớp mắt một cái đã qua một tháng.
Tại nhà họ Nhiếp, chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở trước cửa, một bóng dáng mày đen chậm rãi từ trong xe bước ra. Ném chiếc khóa ở trong tay cho quản gia đang đi tới, Nhiếp Tử Phong nặng nề đi vào trong nhà.
Mất đi Nhiếp Tử Vũ, anh giống như một người không có linh hồn, không muốn đi chơi, không màng sống chết. Mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại, trầm mặc ít lời, phần lớn thời gian ở một mình thì ngây người ra.
“Tử Phong, con đã về rồi à?” Vừa nhìn thấy anh xuất hiện, mẹ Nhiếp đang ngồi ở phòng khách vội vã gọi anh lại. “Qua đây nhìn giúp mẹ xem bộ trang sức này như thế nào?”
dfien ddn lie qiu doon
“Con không có hứng thú.” Nhiếp Tử Phong khẽ liếc nhìn bà một cái, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này, rồi xoay người muốn đi lên lầu. Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, anh đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Dịch Minh Lan vang lên.
“Anh Tử Phong, anh thực sự không muốn qua đây nhìn một chút sao? Bộ trang sức này của bác gái là để dùng làm đồ cưới cho Vũ Vũ.”
Nghe vậy, chân của Nhiếp Tử Phong nhất thời cố định tại chỗ. Năm giây sau, anh chậm rãi xoay người, đôi mắt chim ưng của anh lạnh như băng, nhìn thẳng về phía Dịch Minh Lan đang mang theo ý cười kia.
“Cô vừa mới nói cái gì?” d.d,l,q/d Chân mày của anh nhíu chặt lại, vẻ mặt căng thẳng, toàn thân anh lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Dịch Minh Lan vốn định cười trả lời anh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khát máu kia của anh thì trong nháy mắt cô ta vội thu lại nụ cười trên khóe môi, cô ta sợ hãi nhìn anh, sau đó hoảng hốt ôm lấy cánh tay của mẹ Nhiếp, lộ ra vẻ mặt vô tội, mím môi lại không dám nói câu nào nữa.
“Tử Phong, con đã dọa Minh Lan sợ rồi!” Cảm nhận được sự sợ hãi của Dịch Minh Lan, mẹ Nhiếp không vui trách cứ: “Minh Lan cũng không nói điều gì sai, con hung dữ với con bé làm gì!” Nói xong, quay đầu lại dịu dàng an ủi cô ta.
Sự che chở của bà đối với Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Phong không thèm quan tâm, nhưng mà câu nói cuối cùng kia khiến cho đôi mắt đen láy kia của anh trong nháy mắt hiện lên một trận mưa bão.
Đột nhiên anh nhanh chân rảo bước đi về phía hai người bọn họ, ngay sau đó ánh mắt của anh nhìn mấy món đồ trang sức quý giá để trên bàn trà, anh lạnh lùng hỏi: “Cô ta mới nói những món đồ này là đồ cưới để cho Vũ Vũ dùng sao? Chuyện này có thật không? !”
Đối diện với ánh mắt buồn bã và đau lòng của anh, mẹ Nhiếp không nhịn được run run nói, “Đương nhiên là thật…”
Một câu nói còn chưa kịp nói xong, Nhiếp Tử Phong đã nổi điên lên gào lên thật to ở trong phòng khách, khiến cho những người giúp việc ở bên cạnh sợ tới mức suýt thì ngã xuống đất.
“Ai cho cô ấy kết hôn? Chết tiệt! Cô ấy muốn kết hôn với ai!” Nói xong, gân xanh trên trán cũng tuôn ra, đôi mắt thâm thúy cũng sắp lồi