Trong không khí tràn ngập cảm giác khó xử, trên sô pha ba người có ba vẻ mặt khác nhau, nhưng đều vô cùng khó coi. Tầm mắt của mọi người tập trung về phía Lạc Thuần đang xụi lơ ngã ngồi dưới đất, thoáng một cái, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, và căng thẳng.
Người phản ứng chậm nhất với lời nói của Lạc Thuần chính là bà Trần Phương, nhưng mà người mở miệng đầu tiên lại là bà.
“Thuần Nhi, tất cả những chuyện này đều do con làm…” Bà Trần Phương run run mở miệng, vất vả lắm mới nói ra được một câu nói hoàn chỉnh.
“Tôi…” Lạc Thuần chột dạ né tránh ánh mắt đau lòng của bà, tim vì hoảng hốt và sợ hãi mà đập “thình thịch thình thịch”.
Sự im lặng của cô ta không thể nghi ngờ chính là sự chấp nhận, trong nháy mắt, bà Trần Phương choáng váng mặt mày, trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn ngã xuống ghế sô pha.
“Mẹ.” Nhiếp Tử Vũ nghiêng người đi lại. “Mẹ không sao chứ? Có nặng lắm không?” Cô lo lắng nhìn bà.
Lạc Thuần cũng lo lắng, nhưng mà sự lo lắng của cô ta còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì lại bị những lời nói của bà Trần Phương làm nghẹn lại ở trong họng.
“Tại sao con lại có thể làm như vậy, Vũ Vũ là em gái của con mà! Tại sao con lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn với con bé như vậy, rốt cuộc con… Rốt cuộc con còn là người không? !” Trong lòng bà Trần Phương quặn thắt lại vì đau đớn, ngực phập phồng bất định, sắc mặt của bà trắng bệch, trắng bệch giống như là bị bệnh vậy.
Vốn Lạc Thuần còn vì hành động của mình mà cảm thấy áy náy, nhưng mà trong khoảng khắc cô ta nghe thấy bà Trần Phương nói lời nói này xong, trong nháy mắt sự áy náy được thay thể bằng sự tức giận.
“Là tôi làm thì sao nào? Sao vậy? Bà rất thương yêu cô ấy có phải không?” Mặc dù cô ta chỉ làm mỗi chuyện là khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngất xỉu đi, nhưng mà lúc này cô đã sớm tức giận tới mức mất lý trí, nên càu nhàu nhận hết tội lỗi lên người của mình.
Nhìn sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ khó coi, lại nhìn thấy bà Trần Phương bị lời nói của cô làm cho tức giận tới mức mặt xanh mét lại, cô ta cười lạnh một tiếng đứng dậy từ dưới đất.
Cô cần cảm thấy áy náy sao? Không! Cô không cần! Cô không cần sự tha thứ của bọn họ! Bọn họ không phải là cái gì của cô, tất cả mọi chuyện cô không cần phải giải thích với bọn họ! !
Nhìn thấy tình hình càng trở nên bế tắc, cô cũng có chỗ không đúng, hơn nữa cô ngoài bị hôn mê ra cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì, cho nên Nhiếp Tử Vũ nói: “Chuyện này cứ cho qua như vậy thôi có được không? Con không có xảy ra chuyện gì hết, các người không nên tranh chấp vì con.
Không ngờ sự tốt bụng của cô lại bị Lạc Thuần xem như lòng lang dạ thú.
“Thu hồi lại sự dối trá của cô đi, đừng ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt!” Sự lương thiện của cô ấy chính là đối lập với sự ác độc của cô, cũng bởi vì lúc nào cô cũng nhường nhịn lui bước, cho nên cô mới ôm lòng áy náy với cô ấy, nếu là trước đây cô căn bản không thèm quan tâm tới sự sống chết của cô ấy!
“Con… Con sao lại có thể nói như vậy… Con là chị gái của Vũ Vũ, là con gái của mẹ… Sao con lại có thể…” Bà Trần Phương vô cùng đau đớn, cũng chỉ vì sơ sẩy của bà mới tạo thành con bé như bây giờ.
“Con gái? Ồ, tôi thật sự là con gái của bà sao?” Lạc Thuần lạnh lùng mỉa mai, đáy mắt hiện lên sự chán ghét đối với bà: “Tôi là con gái của bà sao? Nếu như tôi thật sự là con gái của bà, tại sao bà lại giao tôi cho người khác nuôi nấng?