Ngày hôm sau, quả thật là Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương đã đi xem nhà, thời gian chỉ một buổi sáng ngắn ngủi đã nhanh chóng ký hợp đồng được một căn nhà, cũng không lớn lắm, nhưng rất ấm áp, vừa đủ cho ba người ở. Sau đó hai người tranh thủ buổi trưa đi vào siêu thị mua một chút đồ đạc, đồ dùng trong nhà bếp, chăn ga gối đệm, sau đó quyết định hai ngày sau thì dọn vào ở.
Đêm đó, Nhiếp Tử Phong có tới hay không cô cũng không biết, nhưng mà khi hai người về nhà, thì ở ở cửa lại có thêm mấy cái túi đồ.
. . .
Ban đêm.
Tại nhà bếp, bà Trần Phương mặc tạp dề mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặc dù vất vả, nhưng mà trên khuôn mặt của bà lại hiện ra một nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình rất vui.
Gió đêm thổi từ bên ngoài cửa sổ vào, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phối, trong phòng khách đơn giản, chiếc quạt cũ kỹ ở trên trần nhà kêu “kẽo kẹt” quay mang tới cảm giác mát mát.
Hai cô gái có khuôn mặt giống nhau ngồi đối diện với nhau, hai người thì một người đang mím môi với vẻ mặt lạnh lùng, một người thì nở nụ cười nhẹ đang nói không ngừng.
“Ngày kia, chị có rảnh không?” Người hỏi là Nhiếp Tử Vũ, cô luôn mỉm cười từ đầu tới giờ nhìn Lạc Thuần nãy giờ không hề nhìn mình chút nào, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Cùng tới nhà mới với chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Thuần liền thay đổi, ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
“Tôi đi làm cái gì? Quấy rầy hai mẹ con các người bồi dưỡng tình cảm sao?” Cô ta nói bằng giọng điệu mỉa mai, bộ dạng đừng ai tới gần.
Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nhìn cô ta, nụ cười có chút cứng ngắc. Nhưng cô cũng không vì vậy mà dễ dàng bỏ cuộc, mà tiếp tục nói: “Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là phải ở cùng một chỗ.” Nói xong cô giơ tay ra muốn nắm lấy tay của cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại vô thức rụt tay về, khiến cho tay cô rơi vào một khoảng không.
“Ai là người một nhà với cô!”
Nghe thấy câu nói lạnh lùng này của cô ta, bàn tay của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ trên không trung, khoé miệng cũng nở nụ cười xấu hổ. Một lát, cô chậm rãi thu lại cánh tay của mình.
“Chị hận tôi?” Một câu nói nhàn nhạt tràn ra cánh môi của Nhiếp Tử Vũ, nụ cười dưới đáy mắt không còn tươi như trước nữa, mà là thoáng hiện lên chút cay đắng.
Nghe vậy, Lạc Thuần hơi ngẩn ra, không trả lời. Trước đây, cơ bản cô ta không biết sự tồn tại của cô, vì thế gượng ép nói hận cô chẳng thà nói cô ta đang ghen tị với cô, ghen tị vì cô không tốn nhiều sức đã có được tất cả những thứ mà cô ta mong muốn.
Nhìn vẻ mặt đấu tranh của cô, Nhiếp Tử Vũ lại hỏi: “Chị cũng hận mẹ à?”
Lần này, Lạc Thuần không im lặng nữa, mà không hề chậm trễ chút nào vội vàng gật gật đầu, nói ra một chữ: “Hận.” Trong ánh mắt ngoại