“Cái này…” Con số rất lớn trên sổ tiết kiệm khiến cho bà Trần Phương sợ ngây người, một lát sau vẫn không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của bà, Nhiếp Tử Vũ chỉ mỉm cười, sau đó thản nhiên nói: “Số tiền này mẹ hãy cầm lấy đi mua một căn nhà nhỏ, sau đó dọn vào ở.” Nhiếp Tử Vũ nhìn bà trìu mến.
“Không được, sao mẹ có thể lấy tiền mà bọn họ cho con được.” Bà Trần Phương lập tức trả cuốn sổ tiết kiệm vào tay của cô, lắc lắc đầu. “Ý tốt của con mẹ ghi nhận, mặc dù căn nhà mình có hơi nhỏ một chút, nhưng mà vẫn có thể ở được, dựa vào đôi tay của mình để nuôi sống bản thân mình mặc dù hơi khổ cực một chút, nhưng đáng giá.” Bà nhìn Nhiếp Tử Vũ với vẻ mặt cảm động, hốc mắt cũng đã hơi ươn ướt. Bà đã không cho cô được thứ gì, sao bây giờ lại có thể cầm tiền của cô được!iendafn le^qu'yd^on
Giống như là đã nhìn thấu suy nghĩ của bà, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười yếu ớt, nói: “Đây mới chính là số tiền mà con kiếp được, không phải là tiền mà bọn họ cho, vì vậy mẹ có thể yên tâm mà dùng. Hơn nữa, tiền này cũng không phải là cho mẹ.”
Nghe vậy, bà Trần Phương sửng sốt, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng mà trước khi bà mở miệng hỏi, thì Nhiếp Tử Vũ đã giải đáp thắc mắc của bà.
“Mua một căn nhà nhỏ, con muốn chuyển qua ở cùng với hai người, có được không?” Nhiếp Tử Vũ nói, ánh mắt cũng hiện lên sự cay đắng. Tối hôm qua thu dọn đồ đạc xong, cô đã không tính quay lại nhà họ Nhiếp nữa, bởi vì đã tìm được mẹ đẻ, cô cũng không cần phải ở lại nơi đó nữa.
Vừa nói dứt lời, thì lúc này bà Trần Phương mới hiểu ra. Đột nhiên, bà nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, do dự hỏi: Con không về, vậy bọn họ thì sao...
Thoáng một cái ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên ảm đạm sau câu hỏi của bà, cô hơi nheo mắt lại, cười cười lắc đầu: Bọn họ có cuộc sống của mình... Thêm một người như cô hay ít hơn cũng không có gì khác nhau. Nếu như cô ở lại đó chỉ sợ chỉ càng khiến cô đau khổ hơn mà thôi.
Không nói chuyện này nữa, mẹ cất sổ đi, còn nữa đừng đi ra ngoài làm việc nữa. Tuy rằng tiền không nhiều lắm nhưng bớt ăn bớt tiêu cũng dùng được một thời gian dài.
Nhưng mà... Bà Trần Phương còn muốn nói gì nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, thì một ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tử Vũ đã nhìn qua, lập tức không nói được gì nữa. Được rồi. Bà gật gật đầu, ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
. . .
Sau khi ăn sáng xong, bà Trần Phương dặn dò Nhiếp Tử Vũ mấy câu rồi đi tới nhà chủ xin nghỉ việc, còn Nhiếp Tử Vũ cũng không được nhàn rỗi. Cô đem chén đũa đi rửa, sau đó lại nhờ Triệu An Nhã điểm danh giúp cô một tiếng, sau đó thay bộ quần áo và cầm ví tiền đi ra