Ánh mắt trời rực rỡ chiếu vào thân thể cao gầy của chàng trai, sáng chói như nam người mẫu toả sáng ở sân khấu chữ T, cậu ta rất đẹp trai là điều không thể nghi ngờ, cho dù đã gặp vô số nghệ sĩ rồi nhưng tim của Nhiếp Tử Vũ cũng không khỏi đập thình thịch vì ngoại hình quá xuất sắc của cậu ta, nhưng có điều khoé miệng càng lúc càng nhếch lên cao của cậu ta khiến cho cô không dám tâng bốc.
Chẳng biết từ lúc nào, trong không khí đã có một chút gió thổi lên.
Gió khẽ thổi tung bay mái móc xoăn xoăn của Nhiếp Tử Vũ, bay bay trong không trung nhìn rất đẹp mắt, mấy sợi tóc ngịch ngợm còn ngăn cản tầm mắt của cô, khiến cho cô nhìn có loại cảm giác quyến rũ mơ màng. Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của chàng trai cũng thoáng dịu đi, khoé miệng cũng nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Dđienn damn leie quyýdon.
“Rốt cục thì sao anh vào trong này được!” Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn cậu ta, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Chàng trai cười, nụ cười tươi rói và sáng chói còn hơn cả kim cương: “Đương nhiên là đi vào từ cổng chính.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi trợn mắt một cái, hai tay chống nạnh hùng hổ nói: “Mặc kệ như thế nào, anh là người đã sai trước, anh nhất định phải đền điện thoại lại cho tôi!”
“Nhưng mà tôi không có tiền đâu.” Chàng trai than thở buông thong tay, làm ra vẻ rất buồn khổ. Đột nhiên, đáy mắt chợt loé lên tia giảo hoạt, cậu ta đi sát lại đưa mặt tới, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi lấy thân để đền lại được không? Phải biết rằng có rất nhiều phụ nữ ở trên đời này muốn có được thân thể của tôi, nhưng mà chạm vào tôi cũng không hề cho chạm vào đâu.”
“Người điên!” Không đợi cậu ta nói hết một câu, Nhiếp Tử Vũ đẩy khuôn mặt mang theo ý trêu chọc của cậu ta ra. Ngón tay run run chỉ vào mặt của cậu ta, một lát sau mới nặn ra được một câu từ trong miệng: “Anh… anh không biết xấu hổ.” Không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nữa, mắng xong, Nhiếp Tử Vũ xoay người một cái định rời khỏi.
Cô một lòng muốn né tránh, nên không hề để ý dưới chân còn có một chậu hoa, thế nên đã vấp phải. Cả người ngả nghiêng, cô trừng to mắt theo bản năng che thân thể mình lại, giữa lúc cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói lo lắng: “Cẩn thận!”, một giây sau liền ngã xuống.
Một tiếng rên từ dưới người mình truyền tới, lại không đau đớn giống như mình suy nghĩ, mềm mại như mặt cỏ, Nhiếp Tử Vũ chậm rãi mở mắt ra, cũng đồng thời vào lúc đó, một khuôn mặt điển trai đang nhăn nhó cũng phản chiếu ra từ đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô.
“Anh…” Cô nuốt nước miếng một cái thật mạnh, nhìn chàng trai đang ngã dưới thân mình đến xuất thần, quên cả phản ứng. Dđienn damn leie quyýdon.
“Không ngờ thoạt nhìn cô rất gầy, nhưng mà lại nặng như vậy! Ôi~ còn không mau đứng lên đi.” Chàng trai vừa kêu đau vừa không quên trêu chọc cô.
Nghe vậy, nhất thời vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ mặt đen hơn phân nửa, sự cảm kích đối với cậu ta trong tích tắc đã biến mất không còn sót lại chút gì.
“Miệng của anh có cần phải độc địa như vậy không.” Vừa oán trách, Nhiếp Tử Vũ vừa đứng dậy khỏi người của cậu ta. Ngồi xổm phủi phủi bùn đất dính vào váy của mình, lúc đang muốn đứng lên đột nhiên lại cảm thấy chỗ mắt cá chân nhói đau một cái, một giây sau lại té lăn quay xuống