Lạc Thuần cảm thấy vô cùng không cam lòng! Cùng từ trong bụng mẹ chui ra, tại sao cô lại có cuộc sống không phải lo nghĩ gì, còn mình thì gặp đủ mọi khó khăn, không có bất cứ thứ gì cả! Nhất là khi cô nhớ lại bộ dạng cưng chiều của Nhiếp Tử Phong với cô ta, điều này khiến cho cô khó có thể chịu đựng được!
Nghĩ tới đây, đôi con ngươi của cô ta co rút một trận, đáy mắt hiện lên một tầng băng. Đôi mắt lạnh lẽo từ từ chuyển sang nhìn người mẹ của mình đang khóc ở bên cạnh, một mưu kế dần dần hình thành ở trong lòng của cô ta.
“Mẹ không có ý định đi tìm em ấy sao?”
Không. Bà Trần Phương lắc lắc đầu, nghẹn ngào trả lời: Nó có cuộc sống riêng của mình, mẹ không muốn quấy rầy tới nó.” Bà có thể thấy cô sống rất tốt, vậy bà cũng đủ hài lòng rồi, không còn bất cứ kỳ vọng nào khác nữa. Bà chìm đắm trong sự đau thương của mình, không hề chú ý tới đáy mắt của Lạc Thuần đã hiện lên chút lạnh lùng và hà khắc.
Lạc Thuần hơi nheo mắt lại, rồi nói: “Mẹ không muốn em ấy nhận ra mẹ sao, cũng không muốn em ấy biết mẹ nhận ra em ấy sao?”
Một câu nói này đã chọc trúng chỗ đau của bà Trần Phương, chân mày của bà nhíu lại, vẻ mặt trở nên bi thương và đau đớn.
Trầm mặc một chút, một lát sau, bà đau khổ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nói: “Nó sẽ không muốn nhận biết người mẹ đã từng vứt bỏ mình.”
Làm sao mẹ biết?” Lạc Thuần hừ lạnh nói, vẻ mặt trở nên âm lãnh: “Nói không chừng em ấy rất muốn được nhìn nhận lại mẹ của mình!”
Nghe vậy, nhất thời bà Trần Phương sững sờ tại chỗ.
Mẹ có số điện thoại của em ấy không?
Con muốn làm gì? Trần Phương không hiểu nhìn cô ta, nhìn thấy đáy mắt của cô ta hiện lên sự lạnh lùng và nghiêm túc thì lập tức trở nên cảnh giác hơn: “Thuần Nhi, nó là em gái của con, con không thể làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho nó được.”
Mẹ cảm thấy với một người phụ nữ trói gà không chặt như con thì có thể làm gì được em ấy sao?” Nhìn bộ dạng của bà vô cùng muốn bảo vệ cô ta, Lạc Thuần đoán là bà có số điện thoại của cô bé kia.
Bất ngờ, khoé môi đỏ thẫm của cô ta cong lên, trong nháy mắt cô ta nở ra một nụ cười bí hiểm và kỳ lạ. “Được rồi, mẹ cứ từ từ mà suy nghĩ về chuyện này, con muốn đi nghỉ ngơi rồi.” Nói xong nhét tấm ảnh ở trong tay mình vào tay của bà, không đợi bà kịp phản ứng, cô ta đã đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Mà trong chớp mắt xoay người đóng cửa kia, khoé mắt của cô ta khẽ liếc nhìn về ngăn tủ mà Trần Phương vội vàng khoá lại kia.
. . .
Xế chiều hôm nay có việc không tới được, hãy chăm chỉ làm việc đi ^_^~by người yêu của anh Vũ Vũ.
Ngồi ở trong phòng làm việc đang chờ Nhiếp Tử Vũ đến, kết quả người không tới nhưng lại có tin nhắn gửi tới. Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, vẻ mặt có chút mất mát cũng có chút vui mừng.
Mặc dù chịu khổ vì mẹ Nhiếp phản đối, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người. Hơn nữa tình cảm