Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 134 - Chương 125

Trước Sau

break
Lúc đó mẹ Nhiếp trừng mắt lên nhìn vào điện thoại đang báo tín hiệu bận máy, một lúc lâu sau mới phản ứng được. Bên tai lại vang lên mấy câu nói vừa rồi của Nhiếp Tử Phong, nhất thời, đôi mày thanh tú cau lại.

Nó lại gây ra chuyện gì nữa đây!

Trong lòng mẹ Nhiếp dâng lên cảm giác bất an, bà ngơ ngẩn đứng ngây người ra đó không có chút phản ứng nào, một giọng nói lanh lảnh kèm theo chút lo lắng vang lên ở phía sau lưng của bà.

“Bác gái, Tử Phong nghe điện thoại rồi ạ?” Quan Duyệt mặc áo cưới, trang điểm kỹ càng từ trong phòng trang điểm đi ra, vội vã hỏi thăm: “Thời gian cử hành hôn lễ cũng sắp tới rồi, Tử Phong sắp về tới chưa ạ?”

Mẹ Nhiếp xoay người, dùng ánh mắt áy náy nhìn vẻ mặt chờ đợi của Quan Duyệt, cổ họng giống như mắc nghẹn: “Nó… Nó nói sẽ về ngay.” Nói xong cố ý nở một nụ cười, muốn cô ta yên lòng.

Vậy là tốt rồi. Quan Duyệt gật gật đầu, tảng đá ở trong lòng tạm thời được đặt xuống. Một lòng chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình nên cô ta hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của mẹ Nhiếp hiện lên chút khác thường, nói: “Con còn tưởng Tử Phong đã nuốt lời rồi chứ.”

Làm sao có thể như vậy được. Mẹ Nhiếp khoát khoát tay, nói giúp cho Nhiếp Tử Phong: Tử Phong không phải là loại người như vậy, huống chi không phải gần đây mối quan hệ của các con rất tốt sao? Nó làm sao có thể bỏ mặc con được.”

Cũng đúng. Nói xong, Quan Duyệt miệng cong lên nở một nụ cười hạnh phúc.

Mấy ngày nay, Nhiếp Tử Phong ngày càng chiều chuộng cô ta hơn, thỉnh thoảng đi ăn nhà hàng xong, sẽ dẫn cô ta đi mua đồ, dường như muốn chiều chuộng cô ta tới tận trời luôn.

“Đươc rồi, con đi vào trong đi tiếp đãi mọi người đi, để mình bác ở ngoài chờ được rồi.”

“Dạ.” Đưa mắt nhìn mẹ Nhiếp vội vàng rời đi, lúc này Quan Duyệt mới quay trở lại phòng trang điểm.

. . .



Vội vã chạy về khách sạn của mình lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền chạy thẳng tới sân bay.

Sân bay, dòng người trong phòng chờ bắt đầu di chuyển, ngồi ở trong đó, hai tay của Nhiếp Tử Vũ lo lắng ôm ngực của mình, đã tới thời gian làm thủ tục, trong lòng cầu xin đừng xảy ra chuyện gì.

Nhưng hình như ông trời không nghe thấy lời cầu xin của cô, ngay lúc lại làm thủ tục, Nhiếp Tử Vũ định cầm túi hành lý đi vào chỗ kiểm tra an ninh, thì có một bàn tay mạnh mẽ đã giữ cổ tay của cô lại, cô vừa ngoảnh đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang lộ ra biểu tình lo lắng đang phản chiếu trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô.

“Anh…” Nhiếp Tử Vũ không thể tin nổi nhìn chiếc trán đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh, đôi mắt trợn to lên như chuông đồng.

Sao anh lại xuất hiện ở đây? Sao anh biết được mình ở chỗ này? Không phải bây giờ anh nên xuất hiện trong buổi hôn lễ sao? Trong nháy mắt vô số vấn đề dâng trào lên giống như sóng biển, khiến cho đầu óc cô rối tung lên.

Phóng nhanh vượt ẩu, dọc đường đi đã bị ghi không biết bao nhiêu hoá đơn phạt, Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy cổ tay của cô, giống như là chỉ cần anh buông ra thì cô sẽ biến mất không gặp lại được nữa. Không kịp thở,
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc