Cũng không biết là do lời nói nhẹ nhàng của anh khiến cho người ta yên tâm, hay bởi vì một nguyên nhân nào khác, mà Nhiếp Tử Vũ thực sự như có ma xui quỷ khiến lập tức ngậm miệng lại.
Trong phòng, yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng; ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân lộn xộn và những tiếng chửi rủa không ngừng đang từ xa đi lại gần. Cách một cánh cửa, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn của người đàn ông kia ở dưới lớp mặt nạ.
Khi nghe thấy bàn tay chạm vào nắm cửa sắt, cô nghe thấy tiếng chốt cửa xoay tròn kêu lên, trái tim của Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt và khẩn trương đập thình thịch. Bà bàn tay bịt miệng của cô không biết đã đổ mồ hôi từ lúc nào.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nghe thấy một giọng nói xa lạ từ bên ngoài truyền tới.
Xin lỗi tiên sinh, ông không thể đi vào.
Vì sao? !
Sau đó Nhiếp Tử Vũ nghe thấy giọng nói xa lạ ở ngoài cửa nói gì đó, chỉ biết là người đàn ông kia nghe xong thì đạp một đạp lên cửa kêu “rầm” lên một tiếng! sau đó ông ta cũng đi mất.
Chắc khoảng hai phút trôi qua, ngoài cửa đã không còn âm thanh gì nữa rồi.
Phù. Tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, Nhiếp Tử Vũ không khỏi thở phào một cái. Cụp mắt xuống nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra bàn tay kia vẫn đang bịt miệng của mình, vì vậy vội vàng gạt đi.
Tiểu thư, anh ta đã đi rồi, cô không cần phải sợ nữa.” Một giọng nói nhàn nhạt khẽ vang lên, không hiểu sao khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy có chút quen thuộc.
Cô vừa quay đầu lại, trong tầm mắt hiện lên một bóng dáng đen thui.
Đó là một người đàn ông hoá trang thành ác ma màu đen bạc, từ múi trở lên mang mặt nạ màu bạc, dưới ánh đèn nhìn có loại cảm giác tà ác.
Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu đầu với anh, nói xong định mở cửa đi ra.
Chờ một chút. Người đàn ông kéo cổ tay của cô lại, ngăn cản không cho cô đi. Cô vội vã đi ra ngoài như vậy, không sợ người đàn ông kia đang ở bên dưới ôm cây đợi thỏ sao? Tôi khuyên cô vẫn nên ở lại chỗ này chờ thêm một chút. Cô không có bạn đi cùng sao? Cô có thể nói bọn họ tới tìm cô.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu. Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở màn hình lên nhìn, vẻ mặt thoáng trở nên mất mác.
Hết pin rồi. Cô thở dài một cái, bất ngờ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt chờ đợi nhìn người đàn ông đã ra tay giúp đỡ mình, hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút được không?”
Người đàn ông nhún vai, lắc lắc đầu: Sorry, tôi không mang theo di động.
Cái đó. . . Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ đảo đảo một vòng, thầm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể nhờ anh một việc được không? Anh có thể đi xuống dưới tìm một người giúp tôi không? Chỉ