Mắt nhìn thấy Nhiếp Tử Phong sắp ngã xuống, bất chấp tất cả những chuyện này có phải là thật hay không, Nhiếp Tử Vũ vội vàng chạy lại. Cho tới khi đỡ được hai tay ấm áp của anh, mùi nước hoa quen thuộc bay vào mũi, cô mới giật mình nhận ra tất cả đều là thật.
Anh thật sự có thể đứng lên!
Cám ơn. Sau khi Nhiếp Tử Phong được cô đỡ, từ từ ngồi vào trên ghế, rồi mới chợt nhớ tới bó hoa hồng ở trong lòng của mình.
Tặng cho em. Anh tặng bó hoa hồng rất đẹp đó cho cô, lộ ra nụ cười dịu dàng: Vũ Vũ, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Vật đổi sao dời, chỉ chớp mắt một cái cô đã mười tám tuổi. Trước kia là một cô bé suốt ngày quấn lấy anh, bây giờ đã thực sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Dđienn damn leie quyýdon.
Đêm nay, cô rất xinh đẹp.
Một mái tóc xoăn xoã xuống, khuôn mặt trăng điểm, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn. Cả người mặc bộ âu phục màu đen bằng ren, làm nổi bật lên vóc người của cô, bộ ngực nửa lộ ra, chiếc eo thon gầy, làm nổi bật lên làm da trắng nõn, mềm mịn của cô. Dưới chân đi một đôi giày cao gót bằng thuỷ tinh, chiếc áo ren che đậy lại, như ẩn như hiện, nhìn rất gợi cảm, cũng có chút đáng yêu. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, nhìn cô giống như một tiên nữ bị rơi xuống nhân gian, không nhiễm chút bụi trần.
Nhìn Nhiếp Tử Phong có một loại xúc động muốn đè cô xuống.
Cám ơn. Nhiếp Tử Vũ cười cười nhận lấy đoá hoa hồng từ trong tay của anh, nhưng lại không hề liếc mắt nhìn, mà chỉ khẽ đặt nó qua một bên, sau đó ngồi xuống đối diện với anh.
Ngồi ở trong vườn hoa, từng đợt gió thổi tới mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, khiến cho trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào chưa bao giờ có. Bất ngờ, ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ rời xuống.
Chân của anh. . .
Đôi mắt trong veo nhìn vào hai chân của anh, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi anh đi về phía mình, cô vẫn có cảm giác không thể tin được.
Anh có thể đi được? Chuyện này đã xảy ra khi nào vậy? Tại sao cô lại không biết? Vẻ mặt ngạc nhiên và không dám tin của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cười cong môi lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, một giây sau lại không phục lại vẻ bình thường.
Ngày đó ở sân bay, anh đã có thể đứng lên. Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ dịu dàng nói, ánh mắt say đắm. Dđienndamn, leie quyýdon.
Nhưng mà luôn bị vướng mắc không có dịp nào để nói với cô thôi. Mấy ngày qua, anh vẫn kiên trì làm trị liệu phục hồi, cũng cố gắng kiên trì rất lâu mới có thể bước đi được, mặc dù vẫn phải có người theo dìu đi…
Nghe thấy câu trả lời của anh, ánh mắt u ám của Nhiếp Tử Vũ chợt loé sáng lên, ngay sau đó thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Anh đã có thể đi lại được, như vậy cô cũng yên tâm rồi…
Một lòng tập trung trên người cô nên Nhiếp Tử Phong hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên vẻ bi thương, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một tập hồ sơ, đưa tới trước mặt cô, trước khi cô kịp mở miệng hỏi anh đã giải thích về tập