Giữa giờ dùng cơm, phòng ăn càng lúc càng đông người. Ăn cơm được một nửa, Nhiếp Tử Phong ra ngoài nghe điện thoại, để lại hai người Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt đang dùng bữa.
Tình địch đối mặt nên ghen ghét, những lời như vậy quả là không sai. Nhiếp Tử Vũ mặc dù ăn đồ ăn ngon nhưng tất cả suy nghĩ đều ở trên người Quan Duyệt đối diện.
Nhiếp Tử Vũ: "Chị cười cái gì?"
Quan Duyệt không quan tâm tới ánh mắt sắc bén của cô, nhàn nhã ăn điểm tâm trên bàn ăn, bỗng nhiên trên miệng nở nụ cười.
"Chị cười cái gì." Cô ta cười khiến Nhiếp Tử Vũ tức mắt, lông mày thanh tú nhăn lại, cô không vui hỏi.
Nghe vậy, Quan Duyệt từ từ để dao nĩa trên tay xuống, lấy khăn ăn nhe lau miệng mình, đôi mắt mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên thu lại nụ cười, đáy mắt hiện ra vẻ khinh bỉ: "Tôi cười cô ngây thơ tới mức ngu ngốc."
"Chị!" Không ngờ cô ta sẽ nói như vậy, ngay lập tức Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Sau đó, sự tức giận từ từ tràn ra từ đáy lòng, lúc cô nghiến răng đang muốn đáp trả, thì Quan Duyệt lại nhanh miệng nói trước.
"Cô cho rằng với thủ đoạn như vậy mà muốn ngăn cản tôi và Nhiếp Tử Phong gặp mặt sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể nào! Cô có cơ hội phá hư lần này, nhưng cô có thể đảm bảo đi theo anh ấy suốt hai mươi bốn giờ trong một ngày không? Ôi, thật buồn cười." Lời nói của Quan Duyệt rất sắc bén, trong lời nói thể hiện sự khinh thường đối với cô.
Một nỗi bực tức dâng lên tới cổ, mặt Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, ngẩng đầu lên không chịu yếu thế mà nói: "Dù tôi không thể đi theo anh ấy hai mươi bốn tiếng thì có làm sao? Thời gian chị và anh ấy tiếp xúc riêng với nhau một phút cũng không có!"
Vì lời nói của cô mà sắc mặt Quan Duyệt trong nháy trầm xuống, nhưng mà do được dạy dỗ rất tốt nên cô ta đã kìm nén được lửa giận trong lòng. Đột nhiên, cô ta nhíu mày, có thâm ý nói: "Nếu như tự mình biết thân biết phận, thì cô không nên được voi đòi tiên!"
"Chị có ý gì?" Nhiếp Tử Vũ lạnh mặt xuống.
Quan Duyệt khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Người khác có lẽ không biết thân phận của cô, cho cô là tiểu thư chân chính của Nhiếp gia, nhưng mà tôi lại biết thân phận của cô. Cô chẳng qua là đứa nhỏ bị vứt bỏ được Nhiếp Tử Phong nhặt được trong sinh nhật mười tuổi của anh ấy mà thôi. Cô còn mơ tưởng được gả cho anh ấy ư? Con người của Tử Phong thiện lương, anh ấy chỉ là thương hại cô nên mới đối xử tốt với cô như vậy thôi." d,0dylq.d
"Chị nói dối!" Sắc mặt Nhiếp Tử Vũ trắng xanh, đáy lòng chua xót. Trong nhà cho dù giúp việc biết cô là được nhận nuôi nhưng vẫn cưng chiều lên tận trời, lần đầu tiên nghe được người khác châm chọc thân thế của mình, trong dạ dày Nhiếp Tử Vũ khó chịu như dời sông lấp biển. Nhất là câu nói cuối cùng!
"Nếu không cô cho rằng Tử Phong thật sự thích cô nên mới đối xử tốt với cô như vậy hay sao?" Quan Duyệt trêu chọc nói, sợ cô không tiếp thu nổi lại kích thích nói thêm: "Đừng có nói đùa, Tử Phong không có luyến đồng, những người phụ nữ của anh ấy có người nào là không xinh đẹp có người nào không phải vừa hai mươi tuổi."
"Đủ rồi!" Nhiếp Tử Vũ đập bàn đứng lên, một tiếng nói kia nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người. d,0dylq.d
Đây không phải sự thật, không phải sự thật!
Anh cô là thật sự thích cô mới đối xử tốt với cô, cũng không phải do thương hại cô, không phải vì cô đáng thương!
Nhiếp Tử Vũ tự nói với mình ở trong lòng, nhưng là hốc mắt lại trái với lương tâm mà đỏ lên, đáy mắt trong nháy mắt đầy tràn hơi nước.
Nhìn bộ dạng cô đắm chì trong suy nghĩ của mình, Quan Duyệt hiểu hình đã chọc đúng điểm yếu, đang lúc đắc ý, ánh mắt lơ đãng liếc thấy bóng người đang đi về phía này, cô ta lập tức nói: "Có muốn chúng ta đánh cuộc không? Để xem xem giữa chúng ta, Tử Phong sẽ coi trọng ai hơn?" leê quý d0n9
Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp suy nghĩ ý tứ những lời này của cô ta, thì thấy cô ta đột nhiên cầm ly nước mà cô đã uống qua, đem phần nước còn lại tự tưới lên đầu mình cho chảy xuống, sau đó đem cái ly không lần nữa để lại vị trí cũ.
Động tác làm rất nhanh, nhanh chóng đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ.
"Chị. . ." Cô ta là đang làm cái gì, Nhiếp Tử Vũ mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Lại thấy đáy mắt cô ta chợt loé sáng, một giây sau đó liền khóc oà lên.