Đêm khuya, gió thổi nhè nhẹ, cành lá bay lất phất.
Trên núi Dương Minh có một toà biệt thự sang trọng. Đại sảnh tráng lệ, trên bàn ăn có trải chiếc khăn trải bàn màu trắng, trên đó đang bày ra các món ăn và rượu ngon được vận chuyển bằng đường hàng không từ các quốc gia trên thế giới; Phụ nữ, đàn ông thì ăn mặc sang trọng đang nói chuyện cười khẽ, cử chỉ tao nhã. Còn có thêm một giàn nhạc giao hưởng chiếm giữ ngay khúc quanh cầu thang đang tấu lên nhạc khúc vui vẻ.
Tối nay, chủ tịch tập đoàn Nhiếp Phong tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho con trai bảo bối độc nhất của ông. Hình thức rất long trọng, khách mời toàn là những người có quyền có thế trong giới.
Nói đến Tập Đoàn Nhiếp Phong, không có người nào là không biết tới. Lúc đầu chủ yếu là kinh doanh sắt thép, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tổng Giám Đốc phát triển thêm các lĩnh vực, từ ô tô cho đến máy bay, lại từ nghành quần áo thời trang và các phụ kiện đi kèm, chỉ cần là là thứ mọi người có thể nghĩ tới, nó đều chiếm giữ vị trí chủ chốt trên thị trường.
Lúc này, ở vườn hoa phía sau –
"Phong, năm nay bác trai lại tặng cậu quà gì thế? " Một cậu bé mặc bộ đồ kiểu tây màu trắng giả bộ chỉnh tề ưu nhã cầm một ly sâm banh đứng dựa vào một bên, cười cười nói: "Từ khi cậu một tuổi, bác trai bắt đầu tặng xe, máy bay cho cậu, năm nay cũng sẽ không có món gì mới chứ."
Cậu bé được gọi tên là Phong lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy phiền não: "Nhiều chuyện." Nói xong, cầm một cái mũi tên lên, nhắm thẳng chính giữa hồng tâm.
Lâm Nhĩ Kỳ không chọc cười được cậu, quả nhiên không hiểu được cậu ta.
"Kỳ, cậu đừng làm phiền cậu ấy, tâm trạng cậu ấy không vui, cẩn thận chọc vào khiến cho cậu ấy phát hoả lên người cậu." Một cậu bé mặc bộ đồ tây màu đen chau mày, ánh mắt khiển trách nhìn về phía cậu ta, ra hiệu cho cậu ta không cần nói nữa.
Nhưng mà có người cố tình không làm theo ý cậu ta.
"Hả? Tại sao tâm trạng lại không vui?" Lâm Nhĩ Kỳ vô tội chớp mắt. "Chẳng lẽ liên quan tới món quà mà bác trai đã tặng à?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống.
Lãnh Duy Biệt liếc mắt nhìn một cái, nhìn chủ nhân buổi tiệc sinh nhật sắc mặt càng lúc càng khó coi, bĩu môi lui sang một bên.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhĩ Kỳ đang cười kia, Nhiếp Tử Phong cầm mũi tên nhất thời tăng thêm sức lực, nhắm thẳng vào cậu ta: "Cậu mà nói thêm câu nào nữa có tin là mũi tên này sẽ ghim thẳng vào tim cậu không!" Cậu nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt trắng noãn tràn đầy tức giận.
Lúc này, Lâm Nhĩ Kỳ sẽ không ngu ngốc mà tiếp tục khiêu khích cậu nữa, vội vàng giơ tay đầu hàng.
Thấy cậu ta không nói gì nữa, Nhiếp Tử Phong mới dùng sức quăng cung tên trên tay, sau đó quay đầu rời đi.
※
Một mình lang thang trong sân, Nhiếp Tử Phong không có chỗ nào để trút giận, không còn cách nào khác là đá chậu hoa mà ba già thích nhất cho hả giận.
Ba già thúi đáng chết!
Nhớ tới lúc ba tặng quà sinh nhật cho mình mà Nhiếp Tử Phong nghiến răng nghiến lợi.
Cậu mới có mười tuổi chứ mấy, vậy mà ba già chết tiệt lại đem công ty trở thành quà tặng cho mình! Cậu tình nguyện giống như trước đây, ông đưa cho cậu những món đồ vô ích cũng được!
"Đáng ghét!" Lửa giận càng lúc càng lớn, những cú đá này cũng không thể làm giảm đi lửa giận trong lòng cậu. Cậu định cầm chậu hoa lên ném xuống đất. Nhưng mà còn chưa kịp ném xuống, thì nghe tiếng khóc vang lên từng hồi.
Dừng lại động tác, cậu quay đầu lại nhìn xung quanh, tiếng khóc biến mất.
Cho là tức giận mà sinh ra ảo giác, một cơn nóng giận lại xông lên, cậu nâng chậu hoa lên rồi ném mạnh xuống đất.
"Choang!" Một âm thanh thật lớn vang lên, tiếng khóc tưởng là ảo giác ban nãy lại vang lên.
"Là ai ở đó vậy! ?" Nhiếp Tử Phong cảnh giác nhìn bui hoa cách đó không xa, rồi thận trọng bước lại gần: "Ra ngoài!"
Nhưng đáp lại cậu là tiếng khóc lớn hơn.
Nhiếp Tử Phong trong lòng căng thẳng, lấy dũng khí bước lên phía trước, sau khi thấy rõ nơi phát ra âm thanh, mắt trợn to lên.
Mượn ánh đèn nhìn lại, thì nhìn thấy một cái chăn quấn quanh một em bé đang nằm trong hộp giấy, khuôn mặt trắng tinh bây giờ đã đỏ lên vì khóc.
Em bé? !
Là ai đã bỏ lại bé gái ở chỗ này?
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Em bé nhỏ xíu nhìn thấy có người, thì lại càng khóc nhiều hơn, tiếng khóc kia quả thật làm cho người ta đinh tai nhức óc. Cũng vì xảy ra chuyện này mà Nhiếp Tử Phong đã bình tĩnh lại.
Cậu ngồi xổm xuống nhìn bé, bỗng dưng phát hiện trên đầu bé có kẹp một tờ giấy. Vì vậy cậu thận trọng nâng đầu bé lên cầm lấy tờ giấy.
“Làm ơn, xin hãy chăm sóc con gái giúp tôi.” Trên tờ giấy ghi dòng chữ thật lớn như vậy, Nhiếp Tử Phong nhất thời hiểu ra, thì ra đây là đứa bé bị bỏ rơi.
Nhiếp Tử Phong trong đầu thấy rối loạn, muốn đi tìm quản gia xử lý chuyện này, tiếng khóc của em bé chợt dừng lại. Nhiếp Tử Phong không hiểu nhìn về phía em bé, lại phát hiện cô đang mở to đôi mắt long lanh nhìn lại mình, sau đó nhếch miệng cười toe toét.
Bởi vì nụ cười của bé, Nhiếp Tử Phong bị xúc động vì cái cục mềm mại này.
Cậu như suy nghĩ tới điều gì nhìn em bé, khoé miệng bất ngờ nở ra nụ cười, ánh mắt chợt sáng lên, cậu quyết định.