Hứa Hi Ngôn đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong căn phòng tối tăm, trông thấy ông nội nằm im trên giường, không động đậy gì cả. Chẳng lẽông bệnh rất nặng sao?
Hứa Hi Ngôn muốn vào trong nhưng cửa bị khóa rồi. Cô nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nổi nóng: "Tô Cương, sao phải nhốt ông nội lại?"
Tô Cương thở dài trả lời: "Cô Hai không biết đấy thôi. Bệnh mất trí của ông cụ ngày một trầm trọng, bây giờ không nhận ra ai nữa, cứ hễ mở cửa làông lại chạy mất. Ông cụ chạy ra ngoài lại không nhớđường nên đã lạc mất hai lần rồi, sau này bà chủđã bảo tôi nhốt ông cụ lại."
Cứ nhốt như vậy chỉ làm bệnh mất trí của ông ngày một nặng thêm thôi. Rốt cuộc đám người này có chút hiểu biết nào hay không?
"Mở cửa ra!"
Hứa Hi Ngôn ra lệnh cho Tô Cương. Ông ta mở cửa giúp cô.
Trong khoảnh khắc khi côđẩy cửa phòng ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tô Cương bịt mũi mình lại, nói: "Cô Hai, thôi côđừng vào nữa. Ông cụăn, uống, đi vệ sinh chung một chỗ, bên trong bẩn lắm!"
Hứa Hi Ngôn tức giận đến nỗi muốn giết người: "Vậy bình thường mấy người không ai quét dọn cho ông nội sao?"
"Có quét cũng chỉ tốn công thôi! Vừa mới quét xong làông ấy lại làm bẩn tiếp! Thế nên bây giờđành phải mặc kệông ấy!"
Tô Cương không nói sai một lời nào. Hơn nữa mấy năm nay Tô Nhụy lo liệu chuyện nhà, bà ta không cho phép thì không ai dám hầu hạông cụ cả.
Hứa Hi Ngôn đẩy cửa đi vào, bất chấp mùi tanh tưởi bên trong. Sau khi vào phòng, khóe mắt cô lập tức ngấn nước.
Phòng thì chật hẹp tồi tàn không chịu được, trên vách tường vẫn còn dính đầy phân và nước ŧıểυ. Áo quần vừa bẩn vừa lộn xộn chất ở góc tường, dưới đất rải đầy giấy báo bị xé vụn.
Trên chiếc bàn vừa thấp vừa đen thui bày vài cái chén muỗng mẻ. Chén muỗng thì bẩn như vừa lôi dưới bùn đất lên vậy, bên trong còn đựng một ít cơm thừa canh cặn đã mốc meo từ lâu.
Ông nội nằm trên chiếc giường gỗ nhỏđã cũ, xoay lưng về phía Hứa Hi Ngôn. Áo quần mặc trên người ông cũng không còn một chỗ nào sạch sẽ cả.
Hứa Hi Ngôn nhìn như vậy thật sự vô cùng đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô giận đến tím gan, hai tay run rẩy, cả người cũng run lên theo.
Trước giờ cô không hề biết rằng, từ khi cô ra nước ngoài thìđám người này lại bạc đãi ông nội như vậy.
Bọn họđối xử với ông như tội phạm, nhốt ông trong căn phòng tồi tàn này. Đồăn của ông còn không bằng của ăn mày, sống cuộc sống không bằng cả gia súc nữa.
Thế màđám người chết băm chết vằm này, lại sống trong nhung lụa.
Hứa Hi Ngôn giận đến mức muốn san bằng cả thế giới. Cô xoay người đi ra ngoài, tức giận đùng đùng đi tìm Tô Nhụy.
Trong phòng khách của nhà họ Hứa, bà cụ Hứa và Tô Nhụy đang xem những món quà quý giá mà Hứa Tâm Nhu mang về: nào là nhân sâm, tổ yến, đông trùng hạ thảo, nào làáo quần trang sức đắt giá. Hai người vừa xem vừa khen không ngớt lời, không ngừng khen Hứa Tâm Nhu hiếu thảo.
Mặc kệ sự ngăn cản của Tô Cương, Hứa Hi Ngôn hùng hổ bước vào. Hứa Tâm Nhu thấy cô tới liền nháy mắt ra hiệu với mẹ mình: "Hứa Hi Ngôn về rồi."
Bà cụ Hứa nghe nói Hứa Hi Ngôn về rồi liền hỏi: "Con bé Hai về rồi sao? Đem gì vềđó?"
Tô Nhụy cốý nói với bà cụ: "Nóđem về một hộp bánh đậu xanh! Nhưng mà không có phần của mẹđâu, nó mua cho ông nội nó thôi!"
Hứa Tâm Nhu thầm cười mỉa trước sự keo kiệt của Hứa Hi Ngôn. Nó về nhà mà chỉ mang một hộp bánh đậu xanh, đúng là buồn cười chết mất!
Bà cụ thở dài than: "Haiz, con gái của Cảnh Như Nguyệt vô lễ cũng không phải mới một hai ngày. Còn mong đợi gìở nó chứ?"
Ba người bọn họđang châm biếm Hứa Hi Ngôn thì cô bước tới trước mặt, giơ chân đá văng cả bàn trà. Toàn bộ quà cáp trên bàn đều đổ xuống đất khiến ba người kia bị dọa chết khiếp.