Đúng lúc côđang muốn đẩy quần áo sang hai bên đểđi ra ngoài, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi của Hoắc Tam Nghiên: "Em trai, em đang làm gì thế?"
Hoắc Vân Thâm nghe tiếng chị mình gọi ởđằng sau, đành phải tạm thời từ bỏýđịnh đi tìm Hứa Hi Ngôn, tập trung xử lí bà chị phiền phức này rồi tính tiếp.
"Không làm gì cả, tìm bộ quần áo để mặc thôi."
Anh tiện tay vơ lấy một bộ quần áo trong phòng thay đồ, đặt lên đùi, điều khiển xe lăn ra ngoài.
Hoắc Tam Nghiên trừng mắt, chỉ vào bộ quần áo mà anh vừa lấy: "Đêm hôm khuya khoắt rồi em còn lấy vest ra làm gì? Định ra ngoài à?"
"…"
Chắc chắn là anh hoảng hốt quá rồi, thậm chí còn chưa nhìn rõ xem mình vơ trúng thứ gì nữa.
"Ngày mai em mặc."
Lúc Hoắc Vân Thâm nghiêm túc, hai mắt toát ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng, đường nét khuôn mặt sắc nét nhưđiêu khắc, ánh mắt không hề có chút độấm nào.
Hoắc Tam Nghiên nhìn thấy Hoắc Vân Thâm như vậy, trái tim hơi nhảy lên, trong lòng thầm kêu "Cái ***".
Không mời mà tựý xông vào, xâm phạm lãnh thổ của em trai nên chắc chắn là khiến nó không vui rồi.
Nhưng mà khó lắm mới vào nhà nóđược một lần, mình không thể trắng tay rời khỏi đây được! Mọi người đều đang chờđợi mình mang tin tốt về mà!
Hoắc Tam Nghiên tự tiếp thêm can đảm cho bản thân, bắt đầu nhân cơ hội nhìn lướt qua một lượt xung quanh phòng: "Em trai này, sao dạo gần đây em không về nhàở nữa?"
Hoắc Vân Thâm đi theo sau Hoắc Tam Nghiên, nhìn theo cô không rời một giây nào: "Em muốn yên tĩnh."
"Yên Tĩnh à? Là ai thế?"
Hoắc Tam Nghiên đột nhiên xoay người, ánh mắt liếc sang nhìn anh như tên trộm, cô muốn moi ra thông tin về cô gái nọ từ trong miệng Hoắc Vân Thâm. Đó là ai vậy, chẳng lẽ người đó tên là Tĩnh?
Hoắc Vân Thâm đỡ trán: "…"
Vốn dĩ anh không nên trông cậy vào chỉ số thông minh của Hoắc Tam Nghiên. "Yên tĩnh" mà anh nói đến chỉđơn giản là muốn lẳng lặng yên tĩnh sống một mình thôi mà.
Hoắc Tam Nghiên lục lọi kiểm tra mọi nơi hệt như một thám tử. Cô lần lượt tìm vào mỗi một căn phòng, cuối cùng đi đến phòng để quần áo, đẩy cửa đi vào.
Hứa Hi Ngôn ngồi trong góc phòng. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân, cũng nhìn thấy đôi chân dài của Hoắc Tam Nghiên thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình thông qua khe hở giữa quần áo. Lúc này trái tim cô sắp nhảy lên đến họng rồi.
Sao cô lại có cảm giác nhưđang ăn vụng thì bị bắt tại trận thế nhỉ?
Ngay đúng lúc Hoắc Tam Nghiên giơ tay chuẩn bịđẩy mấy cái móc treo quần áo ra, Hoắc Vân Thâm kịp thời mở miệng: "Chị, rốt cuộc chịđang tìm gì vậy? Chị biết em ghét nhất làđồ của mình bị người ta bới tung lên mà."
Hoắc Tam Nghiên vừa nghe thấy giọng điệu này liền biết Hoắc Vân Thâm tức giận rồi, bèn vội vàng dừng tay lại, quay lại cười làm lành:
"Chị có tìm gìđâu? Chỉ làđi nhìn ngó loanh quanh một chút, xem có gì cần sửa sang lại cho em không, vì bình thường em chỉở một mình, bên cạnh không có người phụ nữ nào giúp đỡ, làm sao lo hết được!"
"Em có thể tự mình xử lí. Đã muộn thế này rồi, chị nên trở về sớm chút thì hơn!"
Hoắc Vân Thâm thẳng thừng đuổi khách.
"Chị là chị gái của em, giúp đỡ em là chuyện hợp tình hợp lí."
Hoắc Tam Nghiên vẫn không chịu đi, Hoắc Vân Thâm phải điều khiển xe lăn đuổi cô ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Hoắc Tam Nghiên nói: "Ôi, chị nói này, em đừng sống một mình ở bên ngoài nữa, về nhàđi! Trong nhà có nhiều người, dù gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Biết rồi."
Hoắc Tam Nghiên chúý tới trên bàn trà có tới hai cái máy tính, hai tay cầm chơi game, còn có hai chén trà, lập tức hỏi: "Í? Em ở nhà chơi trò chơi với ai vậy?"
"Tự chơi."
Hoắc Tam Nghiên không tin: "Em chỉ có hai tay, một người làm sao có thể chơi CP hai người?"
"Không cần chị quan tâm."
"Chị không quan tâm em thì ai quan tâm em?"
"…" Hoắc Vân Thâm cảm nhận được một điều rất sâu sắc là ngũ hành của chị Ba thiếu đàn ông. Nếu như có một người đàn ông có thể kiềm chếđược cô, cô sẽ không rảnh rỗi đến nỗi nhức trứng, lúc nào cũng đểý chuyện của anh như thế này.
Hoắc Tam Nghiên bịđuổi ra ngoài mà không thu hoạch được gì, lúc ra khỏi cửa vẫn còn cằn nhằn…