Lượng EXP* của Hoắc Vân Thâm phải cao gần gấp đôi Nhất Diệp Tri Thu, cho dù từ bây giờ Nhất Diệp Tri Thu không ăn không uống không ngủ, chơi game xuyên đêm liên tục thì vẫn khó mà vượt qua anh trong vòng một năm.
(*) Kinh nghiệm.
Hai người giết quái rất nhiệt tình, một đôi vợ chồng cầm kiếm đánh khắp nơi trong trò chơi, vừa tự do lại vừa ung dung thoải mái.
Một cảm giác vô cùng mãnh liệt dâng lên trong lòng Hoắc Vân Thâm, anh hi vọng trong hiện thực anh cũng có thểđứng dậy sớm một chút, được sánh vai cùng với cô, che mưa che gió cho cô.
Bọn họ chỉđánh một trận, Hoắc Vân Thâm muốn để cô nghỉ ngơi sớm nên không chơi tiếp: "Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm chút đi, hôm khác lại chơi."
"Được rồi! Hôm nay đúng là có hơi mệt." Hứa Hi Ngôn đóng máy tính lại rồi cất tay cầm chơi game đi. Lúc cô quay lại, Hoắc Vân Thâm đưa cho cô một thứ, cô thấy lạ nên hỏi: "Gì thế?"
"Đây là chìa khóa nhà này, em cầm đi. Sau này đến đây thì tự mở cửa."
Hoắc Vân Thâm đưa chìa khóa cho cô, sau này lúc nào cô muốn đến thì có thể vào ngay, không cần đứng ở ngoài đợi anh ra mở cửa.
"À." Hứa Hi Ngôn không khách sáo mà nhận luôn, nếu như cô có chìa khóa của chỗ này thì sẽ tiện hơn nhiều.
Sau này đến đây không cần nhấn chuông cửa, Hoắc Vân Thâm ở trong phòng cũng sẽ không phải làm đổấm nước vì vội vàng mở cửa cho cô.
Hứa Hi Ngôn chuẩn bịđi về, Hoắc Vân Thâm di chuyển xe lăn theo sau. Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa ra, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Hai người liếc nhìn nhau, muộn thế này rồi ai còn đến đây?
Hứa Hi Ngôn không mở cửa ngay mà cảnh giác liếc nhìn qua mắt mèo. Cuối cùng, cô phát hiện có một cô gái xinh đẹp đứng ở bên ngoài.
"Ai ở ngoài thế?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
Hứa Hi Ngôn quay đầu lại, nhỏ giọng nói với anh: "Hình như là bạn gái của anh đến đó, làm sao đây?"
Theo như suy đoán của Hứa Hi Ngôn, một cô gái đến nhà muộn thế này, không phải bạn gái thì là gì?
Hoắc Vân Thâm không hiểu chuyện gì: "Côấy trông như thế nào?"
"Côấy có một mái tóc dài uốn lượn, một đôi khuyên tai vòng tròn rất to, mặc một bộ váy bó sát màu bạc, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo da màu đen đính đinh nhọn, chân đi giày cao gót. Côấy nhìn rất ngầu, rất xinh đẹp."
Hứa Hi Ngôn cố gắng hết sức để miêu tả.
Hoắc Vân Thâm nghe xong, cảm giác như gặp phải kẻđịch lớn: "Thôi rồi! Chị Ba của tôi đến đây!"
"Hả? Thế có mở cửa không?"
Trước đây Hứa Hi Ngôn từng nghe Hoắc Vân Thâm giới thiệu sơ lược về mấy người chị, nhưng cô gái trước mắt rất khác với trí tưởng tượng của cô.
"Không thể mở!"
Hoắc Vân Thâm kịp thời ngăn lại. Tạm thời anh không thểđể cho Hoắc Tam Nghiên biết đến sự tồn tại của Hứa Hi Ngôn được, chỉ sợ chị Ba miệng rộng đi rêu rao khắp nơi, khiến cho mọi người đều biết.
Đến lúc đó, nếu như hai ông bà nhà họ Hoắc cùng với ba cô chị gái quan tâm anh như bà mẹ già lại chạy đến đây ép hôn hay gìđó, Hứa Hi Ngôn không chịu nổi áp lực mà rời đi thì phải làm sao?
Tình hình nhất định sẽ tồi tệđến mức không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ anh vừa mới tiếp xúc với Hứa Hi Ngôn, lại vẫn chưa khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh, hoàn toàn không có lòng tin có thể khiến cô yêu anh.
Cho nên, bây giờ anh chỉ có thể từ từ lên kế hoạch mọi việc, không thểđể cho người trong nhà phá hoại được.
"Chịấy là chị Ba của anh, anh không cho chịấy vào có sao không?" Hứa Hi Ngôn kinh ngạc hỏi.
"Chịấy vào đây nhìn thấy em thì tôi biết giải thích thế nào."
Trông Hoắc Vân Thâm có vẻ rất căng thẳng lo lắng, anh ngửa đầu hỏi Hứa Hi Ngôn: "Chắc là phải để em chịu thiệt rồi, em trốn một lát để tôi đối phó với chịấy được không?"
"Ừừ, vậy tôi đi tìm chỗ trốn ngay đây."
Hứa Hi Ngôn cũng không muốn mang lại phiền phức không cần thiết cho Hoắc Vân Thâm, bèn chạy thẳng vào trong nhàđể tìm chỗ trốn.