Trong lúc côđang suy nghĩ thì có hai người đi vào phòng hóa trang. Hứa Hi Ngôn nghe tiếng giày cao gót, tưởng là thợ trang điểm tới nhưng khi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, đó lại là Hứa Tâm Nhu và Văn Lệ - quản lí của cô ta.
Hứa Tâm Nhu vừa nhìn thấy Hứa Hi Ngôn thì rất bất ngờ, sau đó biểu cảm kinh ngạc trên mặt lại biến thành hơi căm hận.
Từ sau trận tranh cãi ở bệnh viện mấy ngày trước, lần này gặp lại Hứa Hi Ngôn, Hứa Tâm Nhu cũng lười chẳng muốn giả vờ giả vịt nữa.
Cô ta lộ ra bộ mặt thật của mình, chất vấn: "Hứa Hi Ngôn, mày tới đây làm gì?"
Hứa Hi Ngôn cũng đoán được Hứa Tâm Nhu sẽ kinh ngạc, trong khi đó cô lại rất điềm tĩnh: "Tất nhiên là tới đóng phim!"
"Không phải mày đã bị loại rồi sao?" Hứa Tâm Nhu kích động hỏi.
Hứa Hi Ngôn cười lạnh: "Sao chị biết được tôi bị loại rồi?"
"Rõ ràng tao đã cho người..." Hứa Tâm Nhu nhận ra mình nói lỡ lời bèn vội vàng sửa lại: "Tao chẳng cần hỏi ai, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết, một người chẳng có chút kinh nghiệm diễn xuất nào lại không học diễn xuất chuyên nghiệp như mày thì sao có thể trúng tuyển được chứ?"
"Đúng! Chị nói không sai! Ngành tôi theo hồi đại học là Văn học Trung Quốc, không phải học khoa đào tạo diễn viên, cũng chẳng có kinh nghiệm đóng phim gì. Nhưng như vậy thì có làm sao? Cho dù chị cóâm thầm giở thủđoạn muốn loại tôi ra khỏi đoàn, nhưng chẳng phải cuối cùng tôi cũng được nhận rồi à?"
Hứa Hi Ngôn cũng không hề nể mặt, thẳng thừng vạch trần hành vi của Hứa Tâm Nhu.
"Hứa Hi Ngôn, mày cũng thủđoạn thật."
Hứa Tâm Nhu nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình đã cho người đi gạch tên của Hứa Hi Ngôn rồi mà sao nó lại còn có thểđứng ởđây? Vì sao?
Chẳng lẽ nóđi đường tắt?
Nó câu được nhân vật nào đó trong đoàn phim rồi?
Hứa Hi Ngôn đổi sang bộ dạng bất cần đời, lười biếng nói: "Nói về thủđoạn, mấy trò chơi trẻ con của tôi làm sao vượt mặt chịđược, có thể nói là ruồi bọ so với trâu đen! Vẫn làđàn chị Hứa cao minh, cấu kết người này, chàđạp người khác, bắt cá hai tay mà hai tay đều bắt được cá, tại hạ vô cùng bái phục."
Hứa Tâm Nhu: "…"
Cô ta có cảm giác tức giận như sắp hộc máu đến nơi.
Bây giờ Hứa Tâm Nhu đúng là phải nhìn Hứa Hi Ngôn bằng cặp mắt khác. Cô ta chẳng ngờđứa em gái trước đây ngờ nghệch như thỏ trắng bây giờđã giảo hoạt hơn cả hồ ly nữa.
Nhìn bộ dạng cứng đầu của Hứa Hi Ngôn, cô ta biết là cứ tiếp tục tranh luận với nó thì chỉ làm hạđẳng cấp của mình thôi.
Muốn chỉnh nó cũng không có gì phải vội vàng, dù gì cũng ở cùng một đoàn phim, cơ hội sau này còn nhiều.
Nghĩ như vậy, cô ta kiềm chế sự nóng nảy của mình lại, cười gượng: "Được thôi, tao nói không lại mày. Mày đãđến rồi thì sau này cố gắng mà biểu hiện cho tốt vào! Nhưng mà có một điều tao nhắc trước, đừng nói với người khác mày là em của tao, cũng đừng vọng tưởng có thể dựa dẫm vào tên tuổi của tao. Tao không muốn ởđoàn phim nghe được bất cứđiều gì liên quan đến việc mày là em gái của tao."
Hứa Hi Ngôn nhấc hai chân lên đểđổi một thế ngồi dễ chịu hơn. Cô tiếp tục đọc kịch bản, lên tiếng đáp lại mà thậm chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên:
"Chị yên tâm đi! Bây giờ tôi họ Cảnh, chẳng có một chút quan hệ gì với nhà họ Hứa mấy người. Tôi mong chịđừng nhúng tay vào chuyện của tôi, vàđồng thời, tôi cũng không muốn nghe bất kỳ lời bôi nhọ nào sau lưng tôi từ chị."
Hứa Tâm Nhu: "…"
Cuối cùng, sau cuộc đối thoại với Hứa Hi Ngôn, Hứa Tâm Nhu chẳng được lợi lộc gì ngoài việc tự rước bực vào thân.
Trong đầu cô ta suy đoán không ngừng, mà tất cảđều xoay quanh việc Hứa Hi Ngôn dùng thủđoạn không trong sạch đểđược vào đoàn phim. Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, cô ta đã hiểu rất rõ quy tắc trò chơi của nơi này rồi.
Muốn hủy hoại một người chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Mình chỉ cần bắt được thóp của nó rồi vứt ra cho báo chí. Chỉ vài phút sau, danh tiếng của nó sẽ bị bôi đen thành than.
Cứđợi đi, Hứa Hi Ngôn, tao tin mày không bay nhảy được bao lâu nữa đâu.