Anh Bảo là một đứa trẻ nhạy cảm, sau khi thấy mẹ nói chuyện với dì trong điện thoại xong thì có vẻ không vui, liền hỏi: "Mommy, có phải là papi không thích Bảo Bảo không? Papi có dì khác nên không cần chúng ta nữa sao?"
Con bé nói với vẻ rất đáng thương, Hứa Hi Ngôn không nhịn được ôm lấy con gái, an ủi: "Không phải đâu. Papi rất bận rộn, dì vừa rồi là một người bạn của papi. Lần trước con cũng từng gặp dì đó rồi. Papi yêu nhất chính là Anh Bảo, thứ hai là mommy, không thể không cần chúng ta được."
Anh Bảo nhớ tới dì xinh đẹp lần trước, trong lòng càng lo lắng: "Vậy vì sao hôm nay papi không về nhà ăn cơm với Bảo Bảo và mommy?"
Vì chờ cha, đến bây giờ bụng Anh Bảo vẫn còn đói bụng.
Cô bé nói, papi không về, con sẽ không ăn, Hứa Hi Ngôn cũng không biết làm sao với cô bé.
Hơn chín giờ tối, Hoắc Vân Thâm mới trở về Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Hứa Hi Ngôn nghe tiếng xe đỗ là biết anh đã về nên chạy ra mở cửa trước cho anh.
"Anh về rồi vợ ơi."
Sau khi vào cửa, Hoắc Vân Thâm liền ôm chặt Hứa Hi Ngôn vào trong lòng, sau đó ôm cô cùng vào trong nhà.
Khi không nhìn thấy Anh Bảo, Hoắc Vân Thâm hỏi: "Anh Đào đâu rồi? Con đã ngủ rồi sao?"
"Vẫn chưa! Bây giờ con bé còn đang tức giận đấy!" Hứa Hi Ngôn nói.
"Giận à? Sao vậy?"
Hứa Hi Ngôn nói thật cho anh biết: "Buổi tối con bé gọi điện thoại cho anh thì Đường Thời Tuyết nghe máy, con bé nghe thấy giọng dì xa lạ, nghĩ rằng anh có người phụ nữ khác, không cần con bé nữa. Em giải thích thế nào cũng vô dụng, cơm tối còn không thèm ăn, cứ ngồi buồn bã đấy!"
Con gái gọi điện thoại cho anh?
Đường Thời Tuyết nhận điện thoại giúp anh, sao không nói cho anh biết chứ? Hừ, không phải là cô ta cố ý khiến anh khó xử hay sao?
Con gái cũng hiểu lầm anh, phải làm thế nào bây giờ?
"Anh đi vào gặp con đã."
Hoắc Vân Thâm đi tới phòng con và gõ cửa, gọi tên cô bé, khuyên một hồi lâu, Anh Bảo mới ra ngoài.
Nhìn thấy mắt con gái đỏ hoe, anh lập tức đoán được con bé chắc chắn đã khóc.
"Anh Đào, Bảo Bảo ngoan của ba, tới đây cho ba ôm một cái nào!"
Hoắc Vân Thâm ôm lấy con gái, hôn lên má cô bé rồi hỏi: "Mắt đỏ rồi, có phải con đã khóc không vậy? Con nói cho papi nghe xem có chuyện gì nào?"
Anh Bảo nắm lấy cúc ở cổ áo của Hoắc Vân Thâm và cong môi, rất uất ức hỏi: "Papi, papi sẽ không vứt bỏ hai mẹ con con chứ? Liệu papi có thể cùng dì khác lập gia đình, không cần con và mẹ hay không?"
"Đương nhiên là không rồi."
Hoắc Vân Thâm vẫn biết Anh Bảo nhạy cảm, nhưng không ngờ con bé nhạy cảm tới như vậy, không chỉ vậy, còn thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng.
"Nhưng bà nội nói bà sẽ tìm cho con một người mẹ mới, con không cần mẹ mới, con chỉ cần mommy của con thôi... Hu hu hu..."
Khi cô bé nói đến đây, bàn tay nhỏ dụi mắt, khóc rất thương tâm.
Hoắc Vân Thâm thương con, trong lòng thầm trách mẹ mình nói lung tung trước mặt con, lúc này chỉ có thể vội vàng dỗ con: "Cục cưng à, con đừng hiểu lầm, ba không có người phụ nữ nào khác, ba chỉ có một mình mẹ con thôi, à, còn có con nữa. Ba chỉ có hai mẹ con con. Chúng ta một nhà ba người mãi mãi sống với nhau, không ai có thể chia rẽ chúng ta cả."
"Papi..." Anh Bảo tin tưởng lời cha nói, lại lần nữa nhào vào trong lòng cha.
"Được rồi được rồi, Bảo Bảo đừng khóc nữa. Cái bụng nhỏ có đói bụng không nhỉ? Ba làm đồ ăn ngon cho con được không?"
Hoắc Vân Thâm cố gắng thay đổi tâm trạng tiêu cực của Anh Bảo.
"Được." Anh Bảo đồng ý.
Dỗ con gái xong, anh lại làm bữa tối cho cô bé, chờ con đi ngủ, Hoắc Vân Thâm lại tới dỗ bảo bối lớn của mình.
Hứa Hi Ngôn ngồi đối diện máy vi tính gõ chữ lách cách, Hoắc Vân Thâm đi tới, cúi người ôm cô từ phía sau, vùi đầu ở vai cô: "Vợ ơi…"