Nhìn lại người đàn ông khỏe khoắn như ban đầu, con tim cất giấu lâu này của Đường Thời Tuyết lại bắt đầu rung động.
Cô ta yêu anh, dường như chưa từng thay đổi. Đã nhiều năm nay, nɠɵạı trừ anh ra, cô ta cũng chưa từng đi tìm bất kỳ người đàn ông nào khác.
Giống như mẹ của Hoắc Vân Thâm đã từng nói với cô ta, bên cạnh Hoắc Vân Thâm cần có một người phụ nữ quan tâm chăm sóc cho anh, và cô ta lại vừa vặn thích hợp với anh.
Lần trước bởi vì thế vận hội Ô-lym-pic mà về nước, thái độ Hoắc Vân Thâm đã bày tỏ với cô ta lúc ấy còn thân thiết hơn cả trong tưởng tượng. Con tim cô ta vẫn rất kích động, ít nhất cũng thể hiện rõ rằng anh đang quan tâm đến cô ta phải không?
"Tốt quá rồi, anh Vân Thâm, em thật sự mừng thay cho anh."
Đường Thời Tuyết chú ý đến túi mua sắm ở siêu thị trên tay anh, nói: "Em hỏi bác gái mới bước được anh sống ở đây, thường ngày anh không về nhà họ Hoắc ở sao?"
"Ừm, thỉnh thoảng có về."
"Em có thể vào nhà anh xem thử không?"
Đường Thời Tuyết đưa ra yêu cầu, cô ta vẫn luôn biết rằng Hoắc Vân Thâm trước nay vô cùng cô độc, thích ở một mình.
Còn cô ta thì mượn cớ mối quan hệ anh em, trở thành người phụ nữ đầu tiên bước vào lãnh thổ của anh, đây là điều mà cô ta cảm thấy vinh hạnh nhất.
"Hoan nghênh."
Hoắc Vân Thâm nói ra hai chữ ngắn gọn, mời Đường Thời Tuyết vào nhà.
Tuy rằng anh rất không thích người khác bước vào nhà anh, nhưng do đó là Đường Thời Tuyết, là em gái của người anh em tốt Đường Thời Quang của anh, anh không cách nào từ chối được.
Anh chưa hề nghĩ ngợi gì nhiều, vẫn luôn xem Đường Thời Tuyết là em gái, nhất là khi Đường Thời Quang đỡ đạn giúp anh mà chết, giao phó em gái của mình cho anh chăm sóc, anh chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, không thể chối từ.
Nhìn thấy ông chồng nhà mình đưa người phụ nữ khác về nhà, Hứa Hi Ngôn không còn cách nào bình tĩnh được nữa, cất bước đuổi theo.
Cửa phòng 101 mở ra, việc đầu tiên khi vào cửa là đổi dép, Đường Thời Tuyết thấy trên đất có một đôi dép thỏ rất dễ thương, là dép của nữ.
Phản ứng đầu tiên chính là, Hoắc Vân Thâm đã có bạn gái rồi sao?
Nhưng cô ta chưa từng nghe thấy ba mẹ Hoắc nói bên cạnh Hoắc Vân Thâm có phụ nữ hay không nên cô ta tự hiểu tình huống này là, Hoắc Vân Thâm bại liệt ngồi xe lăn nhiều năm nay, có ai lại bằng lòng làm người phụ nữ của anh chứ?
Cô ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ, có thể là Hoắc Vân Thâm đã đặc biệt chuẩn bị trước cho cô ta, biết được cô ta đã về nước, cho nên đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi?
Hoắc Vân Thâm khom lưng cầm lấy đôi dép thỏ. Cô ta tưởng là anh lấy cho mình nhưng đáng tiếc không phải, anh đặt đôi dép thỏ lên trên kệ dép, lấy một đôi dép lê dùng một lần cho cô ta.
Đôi dép thỏ… Không phải là chuẩn bị cho mình sao?
Chẳng lẽ Hoắc Vân Thâm thật sự có bạn gái rồi?
Trước đây cô ta đã xem qua những scandal người tình của ảnh đế Hoắc, còn có cả scandal con riêng, cô ta tưởng rằng đó chỉ là những tin đồn thổi trong giới giải trí, không hề tin đó là sự thật.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể không đối diện với sự thật nữa rồi.
Cô ta buộc phải thay đôi dép lê dùng một lần kia, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút thất vọng, thậm chí còn hơi ghen tị với chủ nhân của đôi dép thỏ kia.
Hoắc Vân Thâm vào nhà đặt túi đồ ăn vào trong bếp trước, sau đó đi ra mời Đường Thời Tuyết: "Uống trà, hay là cà phê?"
"Trà là được rồi."
Hoắc Vân Thâm đi pha trà, Đường Thời Tuyết bắt đầu tham quan căn nhà. Thay vì nói là tham quan nhà, chi bằng nói rằng cô ta đang tìm vết tích liên quan đến nữ chủ nhân.
Nhưng cô ta chẳng tìm được gì cả, chỗ ở của Hoắc Vân Thâm, dường như chẳng có một món đồ nào liên quan đến phụ nữ, nɠɵạı trừ đôi dép kia.
Có lẽ là cô ta nghĩ nhiều rồi, không chừng bên cạnh anh vốn dĩ chẳng có phụ nữ gì cả, có lẽ là chị gái của anh thường xuyên đến đây thôi?
Hứa Hi Ngôn ở bên ngoài không mở cửa bước thẳng vào trong nhà, cô đứng suy tư một lúc rồi xoay người đi về căn nhà 104.
Diệp Tầm mở cửa, sau khi Hứa Hi Ngôn bước vào mới phát hiện, ở bên trong vừa ồn vừa lộn xộn…