Hoắc Vân Thâm nhìn cô ngây ngốc, mãi đến lúc Hứa Hi Ngôn tiến đến gõ cửa sổ xe, anh mới hồi phục tinh thần lại: "Em thay quần áo đấy à?"
"Ừ, trông thế nào? Có đẹp không?"
Hoắc Vân Thâm nuốt nước miếng nói: "Đẹp thì có đẹp, nhưng mà… em không lạnh à?"
Thật ra điều anh muốn nói là, có phải cổ áo hơi thấp quá không?
Khuôn ngực đầy đặn phía trước trông cực kỳ sinh động, liếc mắt một cái là có thể nhìn được khe ngực sâu, quyền lợi này để ở nhà một mình anh nhìn là được rồi, sao anh có thể để cô dễ dàng ăn mặc như vậy ra ngoài cho người đàn ông khác nhìn chứ?
"Không lạnh, để trông xứng đôi với anh, có lạnh chút cũng không sao cả."
Hứa Hi Ngôn nhún vai, cười xán lạn.
Hôm nay Hoắc Vân Thâm ăn mặc rất nghiêm chỉnh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng, ôm lấy thân hình cao lớn của anh, đường cong xương quai hàm của anh rất hoàn hảo, ngũ quan vuông vắn sắc nét, vẻ mặt hơi hơi lười nhác, gọi anh là người đàn ông nam tính quyến rũ quả đúng là không quá.
Hoắc Vân Thâm xuống xe, Hứa Hi Ngôn nghĩ anh sẽ mở cửa xe cho cô, ai ngờ người đàn ông này ôm lấy vai cô, trực tiếp ôm cô về nhà.
"Anh thấy vẫn nên về nhà đổi bộ khác thì hơn, anh lo em sẽ bị cảm lạnh."
Hoắc Vân Thâm chỉ cần hơi cúi một chút đã có thể nhìn thấy toàn bộ dáng người đẹp mắt của cô, thật sự khiến người ta nhìn thấy rồi sẽ có cảm giác muốn xé rách quần áo của cô, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, anh không thể để cô ăn mặc như thế ra ngoài được.
"Em thật sự không thấy lạnh mà, không cần thiết phải đổi đâu? Không phải anh nói thời gian gấp gáp sao? Chúng ta đi thôi!"
Hứa Hi Ngôn không hiểu được suy nghĩ của anh, mãi đến lúc vào trong rồi, cô bị anh ép lên trên cửa.
Cô nghĩ đến tối hôm qua hai người vừa mới thân mật cả một đêm, bây giờ lại muốn, Hứa Hi Ngôn giữ lấy đầu của anh, nói: "Chồng, rốt cuộc chúng ta có ra ngoài nữa không?"
"Em ăn mặc như vậy, rõ ràng là đang quyến rũ anh, anh còn tâm trạng gì mà ra ngoài nữa?"
Hoắc Vân Thâm lại nghiêng sang, cắn vành tai của cô: "Em rất đẹp, rất gợi cảm, khiến anh không nhịn được muốn… xé rách…"
Sau tiếng động "loạt xoạt", một chiếc váy đang nguyên vẹn đẹp đẽ nhanh chóng biến thành miếng vải vụn dưới tay anh.
Lại thêm một trận đánh chiếm thành trì đầy kịch liệt, đến lúc anh cảm thấy hài lòng rồi, anh mới ôm cô đến phòng thay đồ.
Anh đưa cô vào bên trong phòng thay đồ mà anh đã làm riêng cho cô và con gái, bên trong có các loại quần áo đẹp trang sức đẹp mắt, tất cả đều là hàng đắt tiền.
Sau khi Hứa Hi Ngôn đi vào phòng, cô không khỏi trợn tròn mắt nhìn, cô không biết anh chuẩn bị xong căn phòng này từ khi nào.
Hoắc Vân Thâm lựa chọn một bộ quần áo cho cô, một chiếc áo cổ đứng có gắn chiếc nơ con bướm màu tím, bên dưới phối với một chiếc váy chữ A bó sát, mặc cả bộ vào sẽ thấy vừa xinh đẹp lại vừa không hở da thịt nhiều quá.
Anh cũng tự thay một bộ quần áo có màu sắc gần giống bộ của cô, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, hai người đứng trước gương, trông cực kỳ giống một cặp đôi kiểu mẫu.
"Được rồi, chúng ta có thể đi được rồi."
Hoắc Vân Thâm hài lòng ôm Hứa Hi Ngôn ra khỏi nhà.
Cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng hiểu rõ suy nghĩ của anh rồi, cô cảm thấy khóc không được cười không xong, cô có không ít những bộ váy vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, chẳng lẽ cô mặc bộ nào thì anh xé bộ đấy, có phải anh bảo thủ quá rồi không?
Sau khi anh hồi phục sức khỏe, đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm tự lái xe thể ȶᏂασ, tạm thời không cần đến chiếc xe RV kia nữa.
Anh điều khiển chiếc xe thể ȶᏂασ cool ngầu mới tinh, tràn đầy tự tin. Anh chở người con gái mà anh yêu thương nhất, vui vẻ chạy tới Cục Dân chính Bái Kinh.
Tới Cục Dân chính rồi, Hứa Hi Ngôn mới hiểu ra, hóa ra hôm nay Hoắc Vân Thâm đưa cô đến đây là để nhận giấy chứng nhận.
"Sao anh lại không nói sớm, em không mang theo sổ hộ khẩu." Hứa Hi Ngôn hơi lo lắng nói.