Tiết Nhã Đình thấy anh ta đã xong việc, liền nhanh chóng đứng lên, tiến đến chào hỏi: "Chú, cuối cùng chú cũng xong rồi, bây giờ chú có rảnh không? Cháu có chút việc muốn hỏi chú."
"Việc gì?"
Vẻ mặt của An Tiễn Minh lạnh nhạt, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
"Chuyện buổi tối hôm đó ấy, về sau cháu đã rời khỏi khách sạn Hoa Duyệt như thế nào vậy?"
Trong lòng An Tiễn Minh thấy hơi thấp thỏm, anh ta chợt nhớ lại cảnh tượng mình và Tiết Nhã Đình điên cuồng quấn quýt đêm hôm đó.
Bây giờ anh ta rất hối hận, chỉ cần nghĩ đến việc hai chú cháu Dương Quỳnh và Dương Bưu bị đưa ra ánh sáng, cả người liền cảm thấy ớn lạnh từng cơn.
Nếu như để người ngoài biết anh ta và Tiết Nhã Đình cũng đã có quan hệ với nhau rồi, dư luận sẽ lên án bọn họ như thế nào đây?
Anh ta bị nước bọt nhấn chìm cũng không sao, nhưng anh ta không muốn Tiết Nhã Đình phải chịu bất kỳ tổn thương nào!
Nghĩ đến đây, Anh Tiễn Minh dùng ngón tay ấn huyệt Thái dương đau nhức của mình, dối lòng nói: "Lúc đấy cháu đã tự rời đi mà, cháu quên rồi sao?"
"Tự cháu?"
"Ừ." An Tiễn Minh gật đầu dứt khoát, sau đó nói thêm: "Được rồi, không nói chuyện được nữa đâu, chú còn phải sắp xếp rất nhiều việc, lúc khác nói sau."
An Tiễn Minh vỗ bả vai của cô, sau đó đi về phía nhân viên đa͙σ cụ.
"Này, chú ơi…"
Tiết Nhã Đình đứng tại chỗ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cho dù cô ta cố gắng suy nghĩ cách mấy, cũng không tài nào nhớ nổi mình đã rời khỏi khách sạn bằng cách nào?
Lúc đó, khi tỉnh lại cô ta thấy mình nằm trong một tòa biệt thự cạnh hồ, hoàn toàn không biết đó là chỗ của ai, càng không có chút ấn tượng nào về chuyện rốt cuộc mình đã lên giường với ai.
Định bụng đến hỏi chú một câu xem sao, chẳng ngờ chú ấy lại không có thời gian để nói chuyện với mình, haiz!
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Anh Tiễn Minh, Tiết Nhã Đình ủ rũ, cô vẫn con rất nhiều điều muốn nói với anh ta mà, vì sao anh ta chẳng bao giờ cho cô cơ hội vậy chứ?
Hơn nữa, cảm giác xa cách đó lại đến nữa rồi.
Chú thật sự không định quay về nhà họ Tiết nữa sao?
Hồi nãy Hứa Hi Ngôn có thấy Tiết Nhã Đình đến, nhưng mãi vẫn không có thời gian nói chuyện, bây giờ đang lúc nghỉ ngơi, cô bèn chạy đến chào: "Này, Đình Đình."
"Chị Cảnh Hi, chị quay xong rồi sao?"
"Được một phần rồi, sau khi nghỉ ngơi sẽ quay tiếp." Hứa Hi Ngôn kéo cô ta đến vị trí cạnh mình, nói thêm: "Đúng rồi, cảm ơn em vì tối hôm đó đã thông báo cho Hoắc Vân Thâm nhé, nếu không thì chị thảm rồi. Còn nữa, chị đã nhận được đàn violon rồi, cảm ơn em nhé!"
Nhờ Tiết Nhã Đình thông báo cho Hoắc Vân Thâm nên Hứa Hi Ngôn mới được anh đưa đi, quả thực người có tình sẽ trở thành thân thuộc mà.
Còn cô ta thì sao? Bị ai nhặt về ăn sạch cũng không biết rõ.
Sự chú ý của Tiết Nhã Đình bị dời đi, cô ta lập tức chúc mừng: "Em nghe nói ngài Hoắc cầu hôn chị rồi, chúc mừng chị nha chị Cảnh Hi, cuối cùng chị cũng được đền đáp thỏa đáng rồi."
"Ha ha, cảm ơn em."
Hai người trò chuyện thêm một lúc, thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, trợ lý đa͙σ diễn gọi Hứa Hi Ngôn về tiếp tục quay phim.
Hứa Hi Ngôn đứng dậy nói: "Vậy chị đi quay trước, lúc nào có thời gian nói chuyện tiếp nhé!"
"Vâng, đừng quên tháng sau đến buổi hòa nhạc ở thành phố D nhé." Tiết Nhã Đình nhắc nhở.
"Được rồi, chị nhớ mà."
Mặc dù đã nhận được đàn violon, nhưng vì đã đồng ý lên biểu diễn thay cho Tiết Nhã Đình, cho nên cô phải giúp đến cùng.
…
Phần quay phim buổi chiều đổi thành quay nɠɵạı cảnh, Hứa Hi Ngôn đi theo đoàn của An Tiễn Minh, ra ngoài quay phim.
Địa điểm được lựa chọn chính là công viên rừng ngập mặn Bái Kinh, phong cảnh nơi đây vô cùng xinh đẹp, không khí trong lành mát mẻ, có từng mảng lục địa với hệ sinh thái tự nhiên lớn.
Đoàn của Hứa Hi Ngôn thuận lợi quay xong mấy nɠɵạı cảnh.
Thời gian còn sớm, An Tiễn Minh nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Được rồi, Cảnh Hi, nhiệm vụ hôm nay của cô đã xong rồi, bây giờ là thời gian tự do của cô, đi đi, đi tìm ngài Hoắc của cô đi."
A?
Hứa Hi Ngôn sửng sốt, đa͙σ diễn bảo cho phép cô tự do, lại bảo cô đi tìm ngài Hoắc, vậy là có ý gì?