"A..." Hứa Hi Ngôn mím môi, chỉ mỉm cười không nói.
Cô thích một Hoắc Vân Thâm thâm trầm đáng yêu, cũng thích một Hoắc Vân Thâm tự tin quyến rũ như bây giờ, cho dù là mặt nào của anh cũng khiến cô phải say mê.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Hoắc Vân Thâm búng tay một cái, tiếng nhạc êm dịu trong sân biến thành điệu Waltz duyên dáng.
Anh đứng dậy khỏi chỗ của mình, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng khom lưng rồi đưa tay phải ra: "Cô Cảnh Hi xinh đẹp và đáng yêu, em có đồng ý nhảy với tôi một điệu không?""
Anh còn nhớ có lần ở nước E, trong quán rượu Vikio, cô như hóa thân thành một nàng tiên bướm, uyển chuyển nhảy múa.
Khi đó, tiếc nuối duy nhất trong lòng anh là không thể đứng lên nhảy với Hứa Hi Ngôn. Bây giờ có thể đứng lên rồi, anh muốn bù đắp lại sự thiếu sót đáng tiếc đó.
"Tôi rất vinh hạnh."
Hứa Hi Ngôn khẽ mím môi, cô mang theo tâm tình kích động mà đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong bàn tay lớn của Hoắc Vân Thâm.
Cô được anh nhẹ nhàng dẫn lối, cả người lao vào khuôn ngực vững chãi, được anh ôm ấp.
Thân thể của hai người gần như đã dính sát vào nhau, họ nhảy một điệu Waltz dịu dàng.
Ánh trăng sáng tỏ khiến cả người bọn họ như được phủ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Ở trong màn đêm, họ dựa vào nhau, thưởng thức lẫn nhau, tâm ý tương thông.
Có thể là do nhảy dần dần nhập tâm, hoặc là do yêu quá tha thiết, Hoắc Vân Thâm chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng tỏa ra trên người cô gái trong ngực mình, anh không còn kiềm chế được sự rung động từ tận đáy lòng nữa.
Anh cúi đầu, chiếm lấy đôi môi thơm mềm của cô, mê mẩn đặt nụ hôn lên đó.
Môi của anh ướt mát, mang theo mùi hương thơm ngát riêng biệt của rượu đỏ, cảm giác thấm ruột thấm gan thâm nhập vào mỗi một tế bào của họ.
Hứa Hi Ngôn bị anh hôn đến mức cơ thể không kìm được mà run rẩy từng hồi, chỗ bị bàn tay anh lướt qua như bị lửa thiêu vậy, cực kỳ nóng bỏng.
Vô thức đi đến bên tường, Hoắc Vân Thâm trực tiếp đẩy Hứa Hi Ngôn vào tường, nụ hôn từ mềm nhẹ trở nên tùy ý.
"Cảnh Hi, anh muốn em..."
Hơi thở cực nóng phả vào tai cô, tiếng nói mê hoặc quyến rũ trái tim cô.
Theo động tác càng lúc càng làm càn của anh, cô cũng ngây ngất đến mức nói không thành tiếng.
Mười ngón tay đan xen lại với nhau, mặc cho anh đòi hỏi.
Thanh Vân Cư yên tĩnh, đêm nay, chỉ có hai người bọn họ, ở trước đình, dưới ánh trăng, bọn họ hòa vào nhau.
Cả đêm nay, bọn họ đổi những chỗ khác nhau, cho dù là trước đình hay trong nhà, trên hành lang hay bên trong đều để lại dấu vết yêu đương của bọn họ.
Vào lúc gần đến bình minh, hai người mới trở về phòng, ôm nhau ngủ mê mệt.
Tuy Hứa Hi Ngôn say giấc, thế nhưng trên gương mặt vẫn còn mang theo ý cười thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc làm trái tim cô như được lấp đầy, vô cùng chân thật.
Chỉ có Hoắc Vân Thâm mới có thể khiến cho cô cảm thấy sung sướиɠ từ tận đáy lòng, từ đầu đến cuối đều nhận được sự thỏa mãn.
Năm tháng ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm chính là thời gian đẹp nhất.
...
Thời gian đẹp nhất chính là ngủ trong lòng người mà mình yêu, sau đó lại tỉnh dậy ở trong lòng người ấy.
Chính xác hơn, Hứa Hi Ngôn bị hôn tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng thì cô cảm thấy trên người hơi ngứa, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đang vui vẻ vùi đầu tạo dâu tây.
"Này này này, chồng ơi anh đang làm cái gì vậy?"
Hứa Hi Ngôn kịp thời nâng đầu của anh lên, ngăn cản hành vi của anh: "Hôm nay em phải chụp quảng cáo cho Rosue đó, bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?"
"Ai dám nhìn, móc mắt."
Hoắc Vân Thâm nói vô cùng nhẹ nhàng, miệng thì như vậy nhưng động tác vẫn không hề dừng lại.