Ngược lại với thái độ che giấu của Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm lại hào phóng kéo con gái qua, nghiêm túc giải thích: "Papi đang hôn mẹ con, rất nhanh thôi con sẽ có em trai nhỏ."
"Có thật không? Chỉ cần papi hôn mẹ, thì mẹ sẽ sinh em trai à?"
Nghe nói sẽ có em trai nhỏ, ánh mắt hưng phấn của Anh Bảo sáng lên lấp lánh. Cô bé gấp gáp muốn mẹ sinh em trai cho mình để cùng nô đùa với nhau.
"Ừ."
Hoắc Vân Thâm gật đầu.
Anh Bảo hết sức vui vẻ, thúc giục: "Vậy papi tiếp tục hôn mẹ đi! Con muốn nhanh chóng được nhìn thấy em trai! Con rất muốn chơi trò chơi với em trai, còn phải dạy em ấy ca hát nữa!"
"..."
Hứa Hi Ngôn đỡ trán. Cái người này đừng có nói bậy nói bạ trước mặt con nít được không, cô cũng không muốn nhanh vậy đã mang thai đâu!
Sau khi dùng xong bữa sáng, Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo cùng nhau tiễn Hứa Hi Ngôn ra cửa.
"Con ở với anh, em yên tâm đi."
"Ừ." Hứa Hi Ngôn tạm biệt hai cha con họ.
Hoắc Vân Thâm gánh vác trách nhiệm chăm sóc con gái, muốn nhân cơ hội này bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ kia.
Khi anh đưa Anh Bảo cùng xuất hiện ở Tập đoàn Hoắc thị, toàn bộ tập đoàn đều xôn xao lên.
Tin đồn Hoắc Vân Thâm có con đã được truyền đi từ lâu, nhưng không một ai chứng thực được.
Mà hôm nay, bọn họ đều chính mắt nhìn thấy Tổng Giám đốc nhà mình dắt theo công chúa nhỏ tới, cô bé đáng yêu đó không phải là Anh Đào Bảo Bảo nổi tiếng trên mạng sao?
Nhìn một lớn một nhỏ kia, lúm đồng tiền trên mặt cũng giống nhau như đúc, hoá ra con bé thật sự là con gái của Hoắc Vân Thâm!
Tin đồn được chứng thực, nhưng bây giờ tất cả nhân viên đều tò mò, mẹ của đứa bé là ai?
Là Mẹ Thỏ mặc bộ đồ hoá trang hình thỏ màu hồng xuất hiện trong video trực tiếp sao?
Đây là lần đầu tiên Anh Bảo đến công ty của ba. Bé nhìn tòa cao ốc cao vút đẹp lộng lẫy, không khỏi cảm thán một câu: "Wow... Papi của con thật là nhiều tiền!"
"Ừ, sau này con và mẹ không cần khổ cực kiếm tiền nữa, papi sẽ dành cho hai người những gì tốt nhất."
Hoắc Vân Thâm xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Được rồi, con muốn cái gì, đều có thể nói cho papi."
Anh Bảo nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi rồi ánh mắt sáng lên: "A, con muốn một con diều thật to, là loại có cái đuôi dài ạ."
Tâm nguyện của con nít thật đơn giản!
Hoắc Vân Thâm nhớ ra mình đã từng hứa với con gái, chờ khi nào chân mình khỏi sẽ đưa con bé đi thả diều.
Vì vậy anh trả lời: "Được, papi sẽ tặng con một con diều thật to, có cái đuôi thật dài. Chờ đến xế chiều chúng ta đi thả diều ngay, có được không?"
"Được chứ, được chứ... Thật tốt quá!"
Hoắc Vân Thâm đưa con gái vào trong văn phòng Tổng Giám đốc, anh đã bảo người mở một sân chơi nhỏ ở trong tầng lầu.
Mọi thiết bị trò chơi đều có đủ bên trong, có thể để con bé chơi đùa trong đó.
Vì để cho Anh Bảo không cảm thấy cô đơn, anh đặc biệt chọn ra vài đứa bé, con của nhân viên cùng tuổi với Anh Bảo đến chơi với bé ở trong đó.
Cứ như vậy, lúc anh đang làm việc, con gái sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Anh Bảo thật sự rất thích công ty của ba, chẳng những vừa lớn vừa đẹp, bên trong còn có khu trò chơi và rất nhiều người bạn nhỏ cùng nhau nô đùa với mình, thật sự rất vui.
Đang lúc chơi đùa, có một bạn nhỏ tên Nữu Nữu hỏi Anh Bảo: "Chị Anh Đào, chị đi học ở nhà trẻ nào vậy?"
Anh Bảo lắc đầu: "Chị không đi học ở nhà trẻ."
Nữu Nữu lại hỏi: "Tại sao vậy? Bọn em đều có nhà trẻ, tại sao chị không có?"