Tiết Nhã Đình liền quên đi chuyện không vui ban nãy, hưng phấn giới thiệu Cảnh Hi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng món ăn lên. Từng dĩa thức ăn tinh xảo được đặt lên bàn, sau cùng nhân viên phục vụ còn đưa tới một bình thủy tinh cao đựng nước dừa.
Tiết Nhã Đình nhìn đồ uống, nghiêng đầu hỏi: "Tôi không gọi nước dừa, có phải các anh bưng nhầm rồi không?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Không nhầm đâu ạ. Gần đây khách sạn chúng tôi đang có chương trình ưu đãi "Mùa hè mát mẻ", đây là thức uống chúng tôi tặng miễn phí cho khách hàng. Mời mọi người từ từ dùng bữa ạ."
Tiết Nhã Đình không hề nghi ngờ, còn bảo nhân viên phục vụ rót giúp họ.
An Tiễn Minh che miệng ly lại, từ chối nói: "Mọi người uống đi, chú không uống thêm được nữa đâu."
Thế là hai cô gái Hứa Hi Ngôn và Tiết Nhã Đình bắt đầu vừa ăn vừa uống.
Hứa Hi Ngôn chủ yếu là nghe Tiết Nhã Đình và An Tiễn Minh nói chuyện, cô không nói nhiều cho nên chỉ yên lặng ngồi ăn uống.
Mãi đến khi uống hết một ly nước dừa đầy, Hứa Hi Ngôn mới cảm thấy mình có gì đó không bình thường. Cơ thể cô đột nhiên cảm thấy khô nóng, sau đó bắt đầu trở nên quay cuồng chóng mặt.
Rõ ràng chỉ uống nước dừa, sao có cảm giác như say rượu vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác này rất giống như cái lần cách đây năm năm, khi cô bị Hứa Tâm Nhu và Sở Vũ Hách chuốc rượu quá chén. Nghĩ tới đây, Hứa Hi Ngôn cảm thấy hoảng hốt, không phải cô bị bỏ thuốc rồi chứ?
Chẳng lẽ trong nước dừa này có vấn đề?
Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Tiết Nhã Đình bưng ly nước dừa lên uống. Cô không hề do dự đánh đổ ly nước của cô ta.
Ly nước đụng vào tường, kêu "xoảng" một tiếng, vỡ tan tành, khiến Tiết Nhã Đình giật bắn mình.
"Ôi, chị Cảnh Hi, chị..."
Cô ta định hỏi là, đang yên đang lành cô ném vỡ ly của cô ta làm gì?
"Nước dừa có vấn đề... không được uống..."
Lúc Hứa Hi Ngôn nói ra câu này, cô cảm thấy mọi bộ phận trong người mình cũng bắt đầu sôi trào. Hiệu quả của thuốc này mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Tiết Nhã Đình phát hiện sắc mặt của cô không bình thường, gương mặt cô bắt đầu ửng hồng, hơi thở cũng trở nên gấp rút, cơ thể sắp trượt xuống khỏi ghế.
Cô ta luống cuống, vội vàng chạy tới đỡ cô.
Mắt Hứa Hi Ngôn đã bắt đầu nhòe đi, hình ảnh chồng lên nhau, ý thức cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Một làn sóng nhiệt cuộn lên trong cơ thể cô, sắp thiêu đốt cả người cô rồi.
Tiết Nhã Đình đỡ cô nằm lên ghế sofa bên cạnh rồi quay đầu hỏi An Tiễn Minh: "Chú út, làm sao bây giờ? Có phải chị Cảnh Hi bị trúng độc rồi không?"
An Tiễn Minh đã nhìn ra vấn đề, nhíu mày giải thích: "Không phải trúng độc, mà chắc là bị người ta bỏ thuốc rồi."
"Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hiện tại nghĩ lại, Tiết Nhã Đình mới phát hiện ra nhân viên phục vụ tặng nước dừa kia rất khả nghi, thế mà lúc ấy cô ta lại tin rằng khách sạn thật sự có chương trình quỷ quái gì đó.
"Bình thường gặp phải những tình huống như thế này, hoặc là đặt cô ấy ngâm trong nước lạnh, hoặc là tìm đàn ông đến cứu cô ấy." An Tiễn Minh nói.
"Tìm đàn ông làm cái gì? Chú út, không phải chú là đàn ông sao? Chú mau cứu chị ấy đi!"
Tiết Nhã Đình không thể hiểu được vì sao bị bỏ thuốc lại phải tìm đàn ông?
Mặc dù là thiên kim danh môn cao quý, nhưng suy nghĩ của cô lại ngây thơ như một trang giấy trắng.
Nhà họ Tiết đã bảo vệ cô quá tốt, đến mức cô căn bản không thể hiểu được thế giới bên ngoài hiểm ác nhường nào.
"Chú? Chú không cứu được cô ấy đâu."
An Tiễn Minh vội vàng từ chối. Ngay trước mặt người mình thương yêu, sao anh ta có thể dây vào những người phụ nữ khác được chứ?
Biện pháp tốt nhất chính là: "Cô ấy có bạn trai chưa? Cháu mau liên lạc với bạn trai của cô ấy cũng được."
"A, a, a! Có, có!"
Tiết Nhã Đình nhớ đến Hoắc Vân Thâm đầu tiên. Đúng lúc trong điện thoại cô ta cũng có số của anh, thế nên cô ta vội vàng bấm số ngay. Khi điện thoại vừa được kết nối, cô ta liền nói rõ tình trạng Cảnh Hi mà gặp phải cho Hoắc Vân Thâm.
Quả nhiên, người đàn ông kia nghe nói Cảnh Hi gặp nguy hiểm liền hỏi địa chỉ, sau đó vội vàng chạy đến ngay.