Lúc đầu cô mặc chiếc áo khoác cũ nát trông cứ như từ nông thôn lên thành phố, nhưng từ lúc mặc bộ quần áo này vào, nó không chỉ đột nhiên làm lộ rõ dáng người yểu điệu của cô mà còn tôn thêm cho cô một khí chất rất sắc bén.
Trong mắt Tiết Nhã Đình lóe lên tia kinh ngạc, cô ta giơ ngón cái lên khen ngợi: "Wow, chị Cảnh Hi, chị đúng là giá treo quần áo bẩm sinh mà! Mặc cái gì vào trông cũng đẹp và khí chất hết. Bộ quần áo này đúng là thiết kế riêng cho chị!"
"Để chị đi thay ra, em đợi chị nhé."
Hứa Hi Ngôn chỉ thử cho cô ta xem. Cô đã nhìn giá rồi, ba trăm ngàn, trừ phi cô bị điên rồi mới đi mua bộ quần áo mắc như vậy.
"Đừng thay! Bộ quần áo này em mua rồi, tặng chị đấy, coi như mừng kỷ niệm chúng ta quen nhau một trăm ngày."
Tiết Nhã Đình giữ chặt cô, không cho cô quay lại phòng thử đồ.
Kỷ niệm một trăm ngày?
Hứa Hi Ngôn bật cười, cô nhóc này muốn tặng quà cho cô mà nghĩ ra được nhiều cớ như vậy đấy.
"Thật sự không cần đâu Đình Đình. Đồ mắc thế này không hợp với chị."
"Em nói hợp là hợp. Nếu chị cởi ra tức không coi em là chị em, em sẽ giận đấy." Tiết Nhã Đình chu miệng nói.
Thấy cô ấy bày ra vẻ tức giận muốn tuyệt giao, Hứa Hi Ngôn đành khó xử nói: "Được, được, được! Coi như em tài trợ cho chị! Đúng lúc có thể mặc trong buổi trình diễn thời trang giới thiệu sản phẩm mới của ROSUE vào tháng sau."
"Ừm ừm, chị của em là tốt nhất! Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa, sau đó em muốn dẫn chị đi gặp một người!"
Tiết Nhã Đình kéo Hứa Hi Ngôn đi thẳng.
Đôi mắt Dương Quỳnh ở sau lưng trừng to đến mức muốn rỉ máu. Con m* nó chứ, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cảnh Hi kìa, có gì đặc biệt hơn người đâu hả?
Không phải chỉ trèo được lên cành cao Tiết Nhã Đình thôi sao?
"ŧıểυ nhân đắc chí!"
Dương Quỳnh nghiến răng nói ra mấy chữ.
Ninh Hân nghe được câu cuối cùng mà Cảnh Hi vừa nói có nhắc tới buổi trình diễn thời trang giới thiệu sản phẩm mới của ROSUE, liền hỏi: "Chẳng lẽ Cảnh Hi cũng được mời tham dự buổi trình diễn thời trang giới thiệu sản phẩm mới của ROSUE?"
"Cứ để nó đến, đến lúc đó sẽ cho nó biết thế nào gọi là thua chị kém em."
Dương Quỳnh không nghĩ Cảnh Hi có thể nhận được lời mời. Ngay cả vòng casting cũng chưa chắc đã đến lượt cô, sao có thể mời cô tham gia buổi trình diễn thời trang giới thiệu sản phẩm mới chứ?
Cho dù Cảnh Hi có dựa vào quan hệ thì đến lúc đó, chẳng qua cô cũng chỉ là nhân vật phụ làm nền mà thôi.
...
Giữa trưa, Dương Bưu - người phụ trách của công ty ROSUE đã đặt tiệc ở sảnh Mẫu Đơn của khách sạn Hyatt.
Tổng Giám đốc Lâm Lan có việc phải rời đi, vừa vặn tạo cơ hội tốt cho Dương Bưu và Dương Quỳnh.
Trên bàn ăn, Dương Bưu cùng nói chuyện với đa͙σ diễn An Tiễn Minh. Không bao lâu sau, cửa phòng ăn riêng mở ra, Dương Quỳnh trong lớp trang điểm lộng lẫy xuất hiện ở cửa ra vào.
"Quỳnh Quỳnh, mau tranh thủ mời rượu đa͙σ diễn An."
Dương Bưu sắp xếp Dương Quỳnh ngồi giữa mình và An Tiễn Minh, như vậy có thể giúp Dương Quỳnh và An Tiễn Minh tiếp xúc nhiều với nhau.
"đa͙σ diễn An, tôi tới muộn. Vì đã để ngài chờ lâu, tôi tự phạt ba ly trước nhé."
Dương Quỳnh đã quen với những cuộc xã giao trên bàn ăn, lúc này cô ta bưng ly rượu trắng lên, ngửa đầu uống liên tục ba ly mà sắc mặt không thay đổi.
"Cô Dương tửu lượng tốt thật." An Tiễn Minh khen xã giao một câu.
Bữa cơm bắt đầu, Dương Quỳnh và Dương Bưu kẻ tung người hứng, thay nhau ca ngợi tác phẩm của An Tiễn Minh và lấy lòng anh ta.
Dương Quỳnh cũng lập tức biến hình thành fan của An Tiễn Minh, không hề che giấu sự hâm mộ và tán thưởng đối với đa͙σ diễn lớn.
Sau đó, cô ta mượn rượu giả say, như có như không tựa đầu vào vai An Tiễn Minh. Loại hành động chứa đầy ý ám chỉ thân mật kia, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể nhận ra ẩn ý.
An Tiễn Minh rất hiểu những quy tắc ngầm trong giới, mà xưa nay cũng có rất nhiều cô gái tìm đến anh ta tự tiến cử một đêm. Thế nhưng anh ta là một người đàn ông có phẩm hạnh, sẽ không dễ dàng chấp nhận những người phụ nữ này, hơn nữa trong lòng anh ta đã có người mà mình yêu sâu đậm.