Năm năm trước, bởi vì vụ tai nạn xảy đến bất ngờ mà một người vốn là con cưng của tạo hóa như Hoắc Vân Thâm đã từ trên cao rơi xuống địa ngục, tiền đồ xán lạn đều bị hủy hoại hết.
Từđó trởđi, hình ảnh của anh từ từ biến mất trước tầm mắt của mọi người, dần dần rời xa giới giải trí.
Không biết anh đã trải qua bao nhiêu đau khổ và tuyệt vọng mới có thể bước từ trong vũng bùn ra ngoài, mỗi tuần đều đặn tới bệnh viện làm huấn luyện phục hồi.
"Không biết rốt cuộc huấn luyện phục hồi có tác dụng gì không, lúc nào mới có thể bỏđược xe lăn chứ..."
"Bỏđược xe lăn thì cóích gì, nghe nói chuyện kia của anh ấy cũng bịảnh hưởng, xem chừng muốn lấy vợ sinh con cũng không thể!"
"Vậy không phải là tuyệt hậu rồi sao? Ngay cả con cái cũng không có! Cảđời cứ phải sống thui thủi một mình như vậy thôi!"
"Với gương mặt tuyệt sắc của anh ấy, sau này thay đổi giới tính làm đàn bà cũng được..."
"Cũng không phải là không thể. Anh ấy diễn vai nam mạnh mẽ cứng cỏi thìđúng làđàn ông đích thực, nhưng anh ấy cũng từng diễn vai nữ rồi. Lúc giả làm nữ, anh ấy còn quyến rũ hơn Đát Kỷ ba phần ấy chứ..."
...
Những lời lạnh lùng chế giễu và trào phúng ác ý cứ tung hứng qua lại, Hứa Hi Ngôn nghe người ta bình luận đàm tiếu về anh mà cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng thấy đau đến lạ.
Trong tiềm thức, cô không mong muốn bất cứ ai chê bai Hoắc Vân Thâm.
Có lẽ là xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ hình ảnh tôn nghiêm huy hoàng của ảnh đế quốc tế một thời, Hứa Hi Ngôn quyết định dũng cảm một lần.
Cô lặng lẽ nhét túi xách vào trước bụng, sau đó lách qua đám người đi về phía Hoắc Vân Thâm. Cô bật ô lên che cho anh, ngăn từng đợt mưa xối xả vào người.
Trên đầu đột nhiên xuất hiện một bóng ô, Hoắc Vân Thâm ngước mắt lên nhìn, lập tức trông thấy một đôi mắt trong sáng thuần khiết mà vô cùng xinh đẹp, cùng với một nụ cười ấm áp có thể sưởi ấm lòng người.
Trong khoảnh khắc, anh ngơ ngẩn thẫn thờ.
Thật không ngờ Hứa Hi Ngôn lại đến tìm anh trước.
Cô khẽ mỉm cười, cất giọng ngọt ngào, cốý nói khá lớn: "Ông xã, em đến đây."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh tưởng rằng mình gặp ảo giác, cô gọi anh là gì? Cái gì cơ? Ông xãư?
"Kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh."
Hứa Hi Ngôn diễn xuất đâu ra đó, từánh mắt cho đến biểu cảm đều giống hệt như một cô vợđang nhìn người chồng yêu thương của mình.
Hoắc Vân Thâm: "..."
Ặc... Côấy đang nói dối vì mình đấy à?
Hoắc Vân Thâm rất nhạy cảm, nhanh chóng đã hiểu được mọi chuyện. Cô không ưa những kẻđang bàn tán đặt điều kia, nên mới muốn giúp anh giữ chút thể diện.
Thật ra thì những chuyện này cũng không đáng để cô phải làm vậy. Nếu là hai năm trước, có lẽ anh sẽđể bụng, sẽ tự ti.
Nhưng bây giờ, anh đã không còn cảm giác gì trước những ánh mắt và lời nói của người khác nữa.
Quả nhiên là sự xuất hiện của Hứa Hi Ngôn đã khiến đám người lắm mồm kia thay đổi giọng điệu.
"Ảnh đế Hoắc đã kết hôn rồi sao?"
"Cũng có em bé rồi, ai bảo chức năng đó không còn chứ?"
"Kết hôn khi nào vậy?"
"Chưa nghe thấy bao giờ, chắc là bí mật kết hôn."
...
Chiếc xe RV sang trọng chạy vọt tới, đỗ ngay trước mặt bọn họ.
Hứa Hi Ngôn muốn diễn tròn vai nên đưa luôn chiếc ô cho vệ sĩđứng cạnh, còn mình thì tự tay đẩy xe lăn, lớn tiếng nói: "Ông xã, chúng ta về thôi!"
"..." Từđầu đến cuối, Hoắc Vân Thâm không hề mở miệng. Anh cũng không dùng điều khiển xe lăn màđể mặc cho côđẩy đi.
Tuy nhiên, chỉ với vài câu ngắn ngủi của cô, trong lòng anh đã trào dâng một đợt sóng mãnh liệt.
Nó nói cho anh biết:
Phải chăng Hứa Hi Ngôn đã bắt đầu đểýđến anh, quan tâm anh, bảo vệ anh?