Điều chỉnh xong, Hứa Hi Ngôn gõ lên cửa hai cái rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng bệnh, Anh Bảo đã ngủ mất rồi. Hoắc Vân Thâm ngồi canh trước giường, trên đùi đặt một chiếc laptop nhỏ, tập trung xử lí công việc.
Anh nghe thấy tiếng gõ cửa mới dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Khi thấy Hứa Hi Ngôn đã quay về, anh liền gập máy tính, bỏ công việc qua một bên để đón cô: "Em về rồi, Cảnh Hi."
Đối diện với một đôi mắt hoa đào xinh đẹp sâu thẳm, trái tim của Hứa Hi Ngôn đập mạnh. Cô cứ đứng đó yên lặng ngắm nhìn anh, giống như đang thưởng thức chàng hoàng tử tuấn tú trong bức tranh nổi tiếng thời Trung Cổ.
Khuôn mặt của người đàn ông đượm chút ý cười nhàn nhạt như ánh trăng, lông mi vừa dày vừa dài, tình cảm sâu đậm phủ kín trong đôi mắt. Anh ngắm nhìn cô tràn đầy tình cảm.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Hứa Hi Ngôn chớp chớp. Cô giơ tay trái lên, giơ chiếc nhẫn trên ngón tay ra: "Chú này, có thể giải thích một chút không?"
Cô vẫn giống như trước đây, giọng nói rất tự nhiên, nói chuyện rất thoải mái.
Tất cả những xưng hô và lời thoại đầy cẩu huyết mà cô nghĩ ra khi nãy, toàn bộ đều vô dụng.
Lúc này đây, Hoắc Vân Thâm không lảng tránh nữa, cũng không xấu hổ mà bình tĩnh trả lời: "Xin lỗi nhé Cảnh Hi, đều do anh lo sợ trước sau, băn khoăn quá nhiều thứ. Thật ra anh nên tặng cho em sớm một chút mới phải, hơn nữa còn phải nói với em rằng, em là người phụ nữ của Hoắc Vân Thâm anh. Anh xác định cả đời này phải có được em, anh chỉ sợ em không đồng ý."
Cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng chính tai nghe thấy tấm lòng của anh, cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng: "Sao lại thế được chứ? Em vui mừng còn không kịp."
Cuối cùng cũng xác định được tình cảm, lúc này trong lòng hai người đều có cảm giác vượt qua muôn trùng sông núi, may mắn có người ở cuối con đường.
"Đến đây, trong vòng tay anh, Cảnh Hi."
Hoắc Vân Thâm dang hai tay hướng về phía cô, si tình chờ đợi.
Hứa Hi Ngôn bỏ xuống mọi sự rụt rè, ôm theo trái tim đang rung động của mình, tiến lên vài bước, nhào vào lòng của anh như chim bay về rừng.
Người đàn ông ấy ôm cô thật chặt, cái ôm của ngày hôm nay còn chặt hơn những cái ôm trước đây, tựa như anh muốn khảm cô vào trong thân thể của mình, hòa vào trong mạng sống của mình vậy.
Môi của anh dán lên đỉnh đầu cô, không ngừng hôn lên những sợi tóc của cô. Sau đó, môi anh lần tìm dần xuống, hôn lên đôi mắt đã đỏ lên từ lâu vì khóc của cô, hôn khô những giọt nước mắt của cô.
Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, dần dần hôn từ chóp mũi xuống dưới.
Cuối cùng, anh tìm đến đôi môi ngọt mềm của cô, cướp lấy nó thật mạnh bạo. Môi họ giống như hai chiếc nam châm hút lấy nhau, bắt đầu nụ hôn cuồng nhiệt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, sự ấm áp mà rực nóng tràn ngập khắp cả không gian.
Đôi nam nữ đắm chìm trong tình cảm, dùng nụ hôn thân mật để biểu đạt cảm xúc yêu thương và nhớ nhung mà họ dành cho nhau.
Lúc này đây, khung cảnh tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn khắc ghi nó mãi mãi.
…
Cũng trong bệnh viện đó, ở một phòng bệnh khác, cũng đang diễn ra một tình cảnh khác.
Hứa Tâm Nhu sảy thai rồi.
Mặc dù Hoắc Cảnh Đường đã lập tức đưa cô ta đến bệnh viện cấp cứu, nhưng vẫn không thể giữ lại đứa con.
Cô ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt không có sức lực. Thế nhưng, sự hận thù trong mắt cô ta lại càng nặng nề hơn: "Đều tại Cảnh Hi! Nếu không phải do nó, mình cũng sẽ không ngã cầu thang, con của mình cũng sẽ không…"
Nghĩ đến chuyện mất đi đứa con, Hứa Tâm Nhu hận từ tận đáy lòng.
Cô ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Hứa Hi Ngôn, nghĩ rằng nếu không phải tại cô thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng cô ta lại không tự tìm lý do từ bản thân mình. Vốn dĩ đứa con trong bụng cô ta đã không ổn định, nếu như cô ta chịu nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn dưỡng thai, hoặc lúc ấy cô ta không cản Hứa Hi Ngôn lại gây sự, thì làm sao lại rơi vào kết cục này?