Hứa Hi Ngôn đi theo sau, đứng cách bà không xa hỏi: "Nói đi, tóm lại bà muốn nói gì? Vì sao đột nhiên lại nhắc đến mẹ tôi?"
Trần Vân Lộ liếc nhìn xung quanh, thấy không có người qua lại liền nói: "Cảnh Hi, cô có biết vì sao ba của Vân Thâm lại trúng gió ngã bệnh không?"
Hứa Hi Ngôn nhìn bà bằng ánh mắt hoài nghi, hỏi lại: "Sao tôi biết được?"
Trần Vân Lộ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó nói từng chữ một với cô: "Chính là vì mẹ của cô hại đó."
Vì mẹ cô hại?
Sao có thể?
Hứa Hi Ngôn giống như nghe được một câu chuyện cười vậy, chẳng tỏ rõ thái độ nói: "Mẹ của tôi chết rất nhiều năm trước rồi, chẳng lẽ là âm hồn của mẹ tôi ám ông Hoắc Chấn ngã bệnh sao?"
"Tôi biết cô không tin. Nhưng sự thật chính là như vậy. Nếu không phải đến bước đường hôm nay, tôi cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng đâu."
Sau khi Hứa Hi Ngôn nghe hết những hồi ức và lý giải của Trần Vân Lộ thì trong đầu rối như mớ bòng bong.
Đợi một chút, để cô từ từ sắp xếp lại.
Trần Vân Lộ nói mẹ cô Cảnh Như Nguyệt từng có một đoạn tình cảm với Hoắc Chấn, tình yêu giữa hai người là một chuyện tình khắc cốt ghi tâm.
Nếu như điều này là thật, vậy thì trong quyển hồi ký tự truyện cả mẹ cô để lại, người được nhắc đến là mối tình đầu - H, vì hiểu lầm mà bị ép chia tay chính là Hoắc Chấn?
Sau khi biết được mối quan hệ này, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng giải thích được vì sao từ trước đến nay Trần Vân Lộ luôn chĩa mũi nhọn vào mình rồi.
Nhưng trước giờ cô chưa hề nghĩ đến thì ra mối tình đầu của Hoắc Chấn lại là mẹ mình.
Lại nói đến nguyên nhân khiến lần này Hoắc Chấn đột nhiên trúng gió, lúc đó Trần Vân Lộ nhặt được một tấm hình dưới đất trong văn phòng của ông.
"Đây chính là tấm hình mà lúc đó tôi nhặt được."
Trần Vân Lộ đem tấm hình ra giao cho Hứa Hi Ngôn.
Cô nhận lấy tấm hình, thấy nó đã úa màu cũ kỹ, đã nhiều năm rồi, nhưng hình trên đó thì vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Trong hình là một đôi nam nữ áo quần không chỉnh tề, đó chính là Hoắc Chấn và Cảnh Như Nguyệt.
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ cùng cực của mẹ mình năm đó, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như vừa bị đánh một phát thật mạnh vào đầu vậy.
Một lúc lâu sau cô mới có thể lấy lại tinh thần hỏi: "Tấm ảnh này là do ai đưa cho ông ấy?"
"Sao tôi biết được?"
Trần Vân Lộ không biết ai đã đưa ảnh cho Hoắc Chấn, nhưng bà có thể khẳng định rằng ông ấy vì nhìn thấy những bức ảnh đó nên mới trúng gió.
Hứa Hi Ngôn lại trầm lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Tất cả đều đã là quá khứ rồi, hôm nay mục đích bà nói những chuyện này với tôi là gì?"
Cô nghĩ rằng Trần Vân Lộ sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa những tấm hình này cho mình xem, tất nhiên bà sẽ có mục đích của bà.
"Đúng, tôi biết đều đã là quá khứ. Sở dĩ tôi đưa cho cô xem là vì muốn cô hiểu rõ. Mối quan hệ của mẹ cô và ba của Vân Thâm năm đó là loại quan hệ gì. Mẹ của cô đã ăn nằm với ba của Vân Thâm, cô nghĩ mình tiếp tục dây dưa với Vân Thâm liệu có thích hợp không?"
Câu nói cuối cùng của Trần Vân Lộ là một câu chất vấn không rõ tâm tình bên trong là gì.
"..."
Trong lòng Hứa Hi Ngôn hơi hoảng loạn, một người luôn vốn có lối suy nghĩ rõ ràng như cô giờ khắc này trong đầu cũng thấy hoang mang, không thể nào thốt lên được lời gì.
Cô đã hiểu được mục đích của Trần Vân Lộ rồi, chẳng qua là bà ấy đi đường vòng muốn cô rời xa Hoắc Vân Thâm mà thôi.
Trần Vân Lộ thấy cô không nói gì, cho rằng những lời mình nói có tác dụng, tiếp tục nói: "Cô có bao giờ nghĩ, nếu năm đó bọn họ thật sự ở với nhau thì có thể bây giờ cô và Vân Thâm chính là anh em cùng cha khác mẹ không. Cô thật sự muốn khiến mối quan hệ trở nên loạn luân như vậy sao?"
Anh em cùng cha khác mẹ?
Câu nói này mới giống như gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh, mạnh mẽ ghim sâu vào tim cô.