Sau khi an ủi một hồi, trong lòng Hoắc Vân Thâm cũng đã thoải mái hơn khá nhiều.
Anh ta nói rất đúng, anh vẫn còn có cơ hội để hai cha con có thể thân thiết trở lại.
Không quan tâm phải mất bao lâu, anh đều sẽ cố gắng ở bên cạnh con.
Anh thả tay xuống, thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói lời cảm ơn: "Diệp Tầm, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn."
Diệp Tầm phả ra một hơi khói, sau đó đổi tư thế đứng và nhìn anh đầy khuất phục: "Đại ca, đừng nói những lời này nữa, tôi là cấp dưới của anh, cống hiến sức lực cho anh cũng là sứ mạng vinh quang của tôi. Chính anh là người đã cứu con gái về, anh đừng tự trách bản thân nữa."
Có thể cống hiến sức lực cho Zeus - thủ lĩnh tối cao của Tập đoàn JS thật sự vinh quang của cả đời Diệp Tầm.
Từ thế đối nghịch và khiêu khích ban đầu, đến bây giờ Diệp Tầm đã hoàn toàn bị nhân phẩm và sức mê hoặc của Hoắc Vân Thâm thu hút và chinh phục, cam tâm tình nguyện đi theo anh.
...
Bên trong phòng bệnh, Hứa Hi Ngôn nói chuyện cùng con gái.
Cô đã tường thuật lại một cách đơn giản quá trình chú xấu xa lừa con bé để Anh Bảo có thể dễ hiểu nhất.
Sau khi Anh Bảo nghe xong, cô bé suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Chuyện xấu đều do chú xấu xa làm, vậy papi không phải là người xấu xa phải không ạ?"
"Đương nhiên không rồi. Papi là papi tốt nhất trên thế giới, con quên rồi sao? Papi làm sao có thể làm hại con được? Papi yêu con còn không hết nữa là."
Hứa Hi Ngôn kiên nhẫn giải thích hết lần này tới lần khác, muốn xóa bỏ sự mâu thuẫn của con gái với Hoắc Vân Thâm.
"..." Anh Bảo không nói gì nữa, lúc này trong lòng cô bé có thể đang suy nghĩ những gì mẹ vừa nói.
"Anh Bảo, con nghe này, mẹ muốn nói cho con biết một bí mật nhỏ nhé!"
"Bí mật nhỏ gì ạ?"
Hứa Hi Ngôn nâng gương mặt nhỏ nhắn Anh Bảo rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to sáng ngời của cô bé, nghiêm túc nói: "Trước đây không phải con đã hỏi mommy, papi của con là ai, là ai đã sinh ra con sao? Bây giờ mommy có thể nói cho con biết, con không phải là đứa đứa trẻ không có cha, papi chính là papi ruột của con, còn con là con gái ruột của papi."
"..."
Với Anh Bảo, bí mật này không hề nhỏ, quả thật quá lớn.
Mẹ nói cô bé là con gái ruột của papi, điều này là thật sao?
"Mommy không lừa gạt Bảo Bảo chứ?"
Anh Bảo không dám tin tưởng, nếu như đó là papi ruột của mình, vì sao lúc đầu mommy không nói gì với mình chứ?
Lần trước, khi mới quen biết nhau, Hứa Hi Ngôn không nói rõ về quan hệ ruột thịt này, dẫn đến Anh Bảo lầm tưởng chú má lúm đồng tiền là papi giảm giá tặng không cho mình.
"Không. Mommy không lừa con."
"Con thử nghĩ xem, trên gương mặt con có má lúm đồng tiền nho nhỏ, có phải giống má lúm đồng tiền của papi không?"
"Đây là di truyền, papi di truyền má lúm đồng tiền đáng yêu nhất của mình cho con."
"Có má lúm đồng tiền nho nhỏ này, không quan tâm Anh Bảo đi tới chỗ nào, papi đều có thể nhanh chóng tìm được con."
"Đây là ám hiệu bí mật giữa con và papi, con biết chưa?"
Anh Bảo giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình sờ lên mặt, rồi lại nghĩ tới má lúm đồng tiền trên mặt papi. Cuối cùng, cô bé cũng tin tưởng lời mẹ nói.
Mình là con gái ruột của papi, không thể nào sai được!
Tinh thần Anh Bảo trở nên tốt hơn, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, hỏi: "Mommy, bây giờ papi đang ở đâu vậy?"
Cô bé đã nóng lòng muốn gặp papi ruột của mình rồi.
Sau khi được Hứa Hi Ngôn kiên trì giải thích và tẩy não, Anh Bảo đã dần dần quên nỗi sợ hãi đối với Hoắc Vân Thâm, bắt đầu bằng lòng một lần nữa đón nhận anh.
Suy nghĩ đến việc Anh Bảo mới thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm không lâu, cần nghỉ ngơi, Hứa Hi Ngôn khẽ dỗ cô bé: "Con tạm thời ngoan ngoãn nằm ngủ đi đã, chờ lát nữa con tỉnh dậy, papi sẽ tới thăm con."
"Vâng."
Anh Bảo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô bé vẫn còn yếu, chỉ một lát đã ngủ thiếp đi.