Bành Tư Thành nghiêng người xuống muốn hôn Kỳ Lệ Á.
Nhưng đáng tiếc là ông ta đã quên mất rằng có một thứ tình cảm tên là vật đổi sao dời.
Kỳ Lệ Á không muốn bị ông ta chạm vào, cô giãy giụa kịch liệt muốn thoát khỏi ông ta: "Buông tôi ra, Bành Tư Thành! Chúng ta đã không thể tiếp tục rồi, tôi sẽ không ngốc nghếch cho anh cơ hội làm tổn thương tôi lần nữa đâu, anh buông tôi ra."
"Lệ Á, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi."
Bành Tư Thành nói xin lỗi rồi lại tìm môi cô, muốn hôn cô lần nữa.
"Bành Tư Thành, anh điên rồi!"
Mùi rượu phả ra nồng nặc, Kỳ Lệ Á cố gắng nghiêng đầu tránh đi, dùng tay đập ông ta nhưng Bành Tư Thành lại ép cô lên cửa, động tác càng lúc càng suồng sã.
Phản kháng của Kỳ Lệ Á càng gợi lên ham muốn chinh phục ở sâu trong lòng ông ta. Men rượu lại càng làm ông ta thêm kích động, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên cổ cô.
"Buông tôi ra... Cứu tôi với.... Cứu tôi với."
Kỳ Lệ Á cực kỳ hoảng sợ, dốc sức kêu cứu mạng.
"Bộp!"
Chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng bộp, Kỳ Lệ Á cảm giác sức nặng trên người bỗng nhẹ hơn, giây tiếp theo, Bành Tư Thành buông cô ra rồi ngã xuống đất.
Kỳ Lệ Á vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô quay đầu lại thì thấy Cảnh Hi đang cầm bình chữa cháy.
Thì ra là Cảnh Hi đến, cứu cô ngay thời khắc quan trọng này.
"Chị Kỳ, chị có sao không?"
Hứa Hi Ngôn thấy Bành Tư Thành đang có hành động khiếm nhã bất lịch sự với cô ấy nên vội lấy bình chữa cháy trong tủ thiết bị phòng cháy đập lên đầu đối phương.
"Chị không sao, chị không sao..."
Kỳ Lệ Á thở dốc từng hơi, lấy tay che vạt áo đã bị xé ra.
"Không ngờ đa͙σ diễn Bành lại là người như vậy!" Hứa Hi Ngôn cảm thán một câu. Cô đá người đàn ông đang nằm dưới đất thì thấy đối phương không có phản ứng gì, "Chết rồi chết rồi chết rồi, có khi nào có án mạng không?"
Hứa Hi Ngôn vội ngồi xổm xuống, sờ mũi Bành Tư Thành, vẫn còn hô hấp.
Cô vỗ ngực, may quá may quá, chỉ là bị cô đập một phát nên ngất xỉu tạm thời thôi, không xảy ra án mạng.
"Bây giờ phải làm thế nào đây, Cảnh Hi?"
Vốn là Kỳ Lệ Á đang đợi Cảnh Hi đến, sau đó cùng nhau đến Cục Cảnh sát.
Nhưng mà bởi vì Bành Tư Thành nên bây giờ cô không biết nên làm gì, đầu rối như tơ vò.
Hứa Hi Ngôn nói với Kỳ Lệ Á, "Chị Kỳ, chị thay quần áo trước đi, để em xử lý chuyện đa͙σ diễn Bành."
"À, vậy được."
Kỳ Lệ Á cực kỳ tin tưởng Cảnh Hi, chạy nhanh về phòng thay quần áo.
Hứa Hi Ngôn kéo Bành Tư Thành ra ngoài, thầm nhủ trong lòng. "Xin lỗi đa͙σ diễn Bành, phải để ông chịu oan ức rồi."
Hứa Hi Ngôn xử lý Bành Tư Thành xong thì Kỳ Lệ Á cũng đã kịp thay quần áo. Hứa Hi Ngôn bảo cô ấy lên xe, hai người chạy đến Cục Cảnh sát.
Kỳ Lệ Á vẫn rất sợ hãi, "Cảnh Hi, người kia đâu?"
Hứa Hi Ngôn đang lái, dùng ngón tay chỉ về phía cốp xe, nhướng mày: "Đằng sau đó."
Cô để Bành Tư Thành vào cốp xe?
Sức lực cũng mạnh mẽ thật!
"Vậy lát nữa phải làm gì?"
Cũng không thể cứ nhét người vào cốp xe được.
Hứa Hi Ngôn đã có cách giải quyết, hỏi, "Chị Kỳ, chị biết nhà của đa͙σ diễn Bành không?"
"Biết."
"Vậy thì được rồi."
Biện pháp của Hứa Hi Ngôn chính là đưa Bành Tư Thành về thẳng nhà, dù sao ông ta cũng đang là đa͙σ diễn của cô, đâu thể ném ông ta ở ven đường được.
Hai người đưa Bành Tư Thành về nhà xong thì chạy đến Cục Cảnh sát để lấy lời khai cho vụ án của Hoàng Quốc Cường.
Trước khi tới thì Hứa Hi Ngôn đã gọi cho Hoắc Vân Thâm, nói cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
Cô muốn nhờ anh giúp đỡ, xem thử xem có thể nhờ người trong Cục Cảnh sát sắp xếp để họ có thể gặp Hoàng Quốc Cường được hay không.
Hiệu suất làm việc của Hoắc Vân Thâm không phải dạng vừa. Anh vừa dặn Dịch Tiêu thì không mất bao lâu, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa.