Cuộc thi đang vui vẻ lại càng khiến cho người ta cười ôm bụng sau màn phỏng vấn nhanh. Hoắc Vân Thâm cũng cải trang giống như lần trước để tới xem con gái và Hứa Hi Ngôn biểu diễn.
Sau cuộc thi, trên đường trở về, Hoắc Vân Thâm còn tặng quà cho hai mẹ con.
Hứa Hi Ngôn nhận được một bó hoa hồng tím tuyệt đẹp, ý của hoa hồng tím là tượng trưng cho tình yêu chân thật, lãng mạn và vô cùng quý giá, đồng thời cũng thể hiện tình yêu sâu sắc của Hoắc Vân Thâm đối với cô.
Anh Bảo nhận được là một con búp bê ngây thơ lại đáng yêu. Con búp bê này được làm theo nɠɵạı hình của Anh Bảo. Đây là món quà do Hoắc Vân Thâm đặc biệt sai người đi đặt làm, chỉ có một con duy nhất trên thế giới.
"Wow! Bảo Bảo thật sự rất thích món quà này! Cảm ơn papi nha!"
Anh Bảo hài lòng hôn một cái lên mặt Hoắc Vân Thâm.
"Em cũng rất thích món quà này, cảm ơn chú nhé."
Hứa Hi Ngôn cũng hôn lên má bên kia của anh.
Người đàn ông được thưởng hai nụ hôn, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trên thế giới này, bất kỳ món quà nào cũng không sánh bằng nụ hôn của người mình yêu?
Anh Bảo bỗng nhiên nghe mẹ gọi cha là "chú" thì tò mò hỏi: "Mommy, papi thành chú của mommy từ lúc nào vậy?"
Trẻ con tất nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa từ chú giữa nam và nữ, Hứa Hi Ngôn kiên nhẫn giải thích: "A, bởi vì papi lớn hơn mommy vài tuổi, cho nên mommy có thể gọi papi là chú đấy!"
Anh Bảo đặc biệt giỏi suy một ra ba, gãi đầu nói: "A, Bảo Bảo đã hiểu rồi. Papi lớn hơn mommy vài tuổi thì gọi là chú, vậy papi lớn hơn Bảo Bảo rất nhiều tuổi, vậy có phải Bảo Bảo có thể gọi papi là già chú không?"
Sau khi Anh Bảo phát minh ra tiếng xưng hô này thì gọi rất vui vẻ: "Già chú, già chú..."
"Ha ha ha... Không phải là già chú, mà là chú già!"
Hứa Hi Ngôn bị con gái chọc cho cười tới đau bụng.
"..."
Rốt cuộc là già chú hay chú già nhỉ?
Sao nghe giống như con chuột già vậy?
Hoắc Vân Thâm thật sự đã không có sức để than thở nữa, vì sao mình có cảm giác mình càng ngày càng già vậy?
Nhưng nhìn tâm trạng hai người bọn họ rất vui vẻ, Hoắc Vân Thâm cũng đành nhận, cho dù gọi anh là cụ già, anh cũng phải ngậm ngùi mà mỉm cười thôi!
...
Sau khi cuộc thi tài năng kết thúc, Hứa Hi Ngôn quay về đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" quay liên tục 7 cảnh, tất cả đều diễn chung với nam phụ phản diện thứ hai.
Ở trường quay, hai người đánh nhau quần quật, khi ngừng diễn, gần như cả hai đều đã mệt đến phờ râu.
Mã Hạo Đông đi tới chiếc ghế dựa rồi nằm đờ người ra nghỉ ngơi.
Sau đó Hứa Hi Ngôn đi qua, đưa cho anh ta một chai nước, anh ta nhận lấy và nói "cảm ơn".
"Sao vậy anh Đông? Em phát hiện tâm trạng của anh hôm nay không ổn lắm."
Hứa Hi Ngôn ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh anh ta, quan tâm hỏi.
Hôm nay khi quay phim, Mã Hạo Đông rất hay bị NG, hơn nữa có vẻ không tập trung, hoàn toàn khác với vẻ chuyên nghiệp của anh ta mọi ngày.
"Vậy mà cũng bị em nhìn ra được à?"
Mã Hạo Đông dịch người ngồi dậy, buồn bực hỏi.
"Trên mặt anh viết rõ ràng mấy chữ: "Hôm – nay – tâm – trạng – ông – đây – không – thoải mái – đừng – có – ai – dại – dột – động – vào – ông!" đây này!"
Hứa Hi Ngôn nói ra từng chữ một.
Mã Hạo Đông không phục ai, nhưng lại rất phục Hứa Hi Ngôn: "Em đúng là tinh mắt, không sai, tâm trạng anh đúng là không tốt thật."
"Sao vậy?"
"Còn có thể sao nữa?" Mã Hạo Đông vừa nằm xuống lại than ngắn thở dài một hồi.
Hứa Hi Ngôn nghĩ, có lẽ người có thể làm cho Mã Hạo Đông phiền muộn như vậy chỉ có Tiêu Vũ Thiên mà thôi.
"Có phải chị Thiên Thiên lại khó chịu với anh đúng không?" Hứa Hi Ngôn hỏi.
Vẻ mặt Mã Hạo Đông như thể cuộc sống không còn gì đáng để lưu luyến nữa: "Không phải chỉ là tỏ ra khó chịu đâu? Gần đây anh càng lúc càng không hiểu nổi cô ấy, cô ấy thường lén sau lưng anh làm mấy chuyện thần thần bí bí."