"Ừ." Hoàng Quốc Cường ậm ừ một tiếng, sắc mặt không biến đổi.
Hứa Hi Ngôn chuyển hướng sang cô gái đang nằm trên giường bệnh, quan tâm hỏi: "Chị Kỳ, chị sao rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa? Em tặng hoa cho chị này."
"Chị đỡ nhiều rồi. Cảm ơn em."
Kỳ Lệ Á nhận hoa, cười trả lời.
Cô không bị gãy xương, nhưng mà lại bị một chiếc đinh sắt ở phim trường đâm thủng phổi, phải nằm viện một thời gian.
Hứa Hi Ngôn thấy tình trạng và sắc mặt của Kỳ Lệ Á đã tốt hơn nhiều thì cũng yên tâm không ít.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy bình hoa trên tủ đã cắm sẵn một bó hoa hồng, cô lập tức đoán được hoa này do ai tặng.
Cô cố ý chọc ghẹo: "Ôi chao, đã có người tặng hoa hồng cho chị rồi à? Để em đếm xem, chắc ít nhất cũng đến 99 đóa nhỉ. Ai tặng chị thế?"
Hoàng Quốc Cường ngượng ngùng sờ sờ cổ rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hành động điển hình của việc có tật giật mình.
Kỳ Lệ Á chỉ cười, không trả lời lại, Hứa Hi Ngôn lại cười nói: "Để em đoán xem nhé, chị Kỳ, chắc là fan hâm mộ của chị tặng đúng không? Đúng là quan tâm đến chị thật đấy."
"Cảnh Hi, đừng trêu chị nữa."
Kỳ Lệ Á đẩy cô một cái, ánh mắt vô ý liếc nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ.
Hứa Hi Ngôn đã sớm nhìn ra sự ái muội giữa hai người rồi: "Chị Kỳ, nói em biết chị thích kiểu đàn ông như thế nào? Kiểu nam thần trẻ tuổi giống như nam chính Lâm Hoài Cẩn hay là kiểu đàn ông vừa trưởng thành vừa thu hút như đa͙σ diễn Hoàng của chúng ta?
Hoàng Quốc Cường bị nhắc tên bất ngờ, giật mình quay đầu nhìn Hứa Hi Ngôn, đồng thời trong lòng ông ta cũng thấy rất căng thẳng, ông ta cũng muốn biết câu trả lời.
"Đừng đoán mò nữa, cũng đừng có hỏi chị mấy câu hỏi trẻ con như thế."
Kỳ Lệ Á ngại ngùng chuyển đề tài, nói thật là hiện tại cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân.
Từ khi bị tổn thương tình cảm vào mấy năm trước, cô bắt đầu sợ hãi tình yêu.
Nhất là ở trong giới giải trí lẫn lộn nhiều hạng người này, muốn tìm được tình yêu thật lòng quả là cực kỳ khó khăn.
Hoàng Quốc Cường nghe thấy câu trả lời của cô ấy, trong lòng ông ta hơi tổn thương, mình đối xử tốt với cô ấy như vậy, cô ấy vẫn không cảm nhận được gì sao?
Chẳng lẽ cô ấy vẫn nhớ đến Bành Tư Thành - đa͙σ diễn bộ phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" sao?
Hoàng Quốc Cường có chút hiểu biết về chuyện của Kỳ Lệ Á, ông ta biết được trước kia cô ấy và Bành Tư Thành có tình cảm với nhau, thế nhưng đoạn tình cảm đó không bệnh mà chết, nguyên nhân bởi vì Bành Tư Thành đưa ra lời chia tay trước.
Nhưng việc này lại khiến Kỳ Lệ Á bị đả kích và tổn thương không ít, khiến cho nhiều năm sau cô cũng không vượt qua được nỗi đau đó.
Chỉ cần nghĩ đến Bành Tư Thành chiếm được trái tim của Kỳ Lệ Á trước ông ta, mà ông ta chỉ có thể là người qua đường trong lòng Kỳ Lệ Á, trong lòng Hoàng Quốc Cường bùng lên ngọn lửa giận không tên.
Ông ta trực tiếp cầm áo khoác của mình đang ở vắt trên sofa, đen mặt nói: "ŧıểυ Kỳ, đoàn phim có việc, tôi đi trước đây."
"Vâng, đa͙σ diễn Hoàng đi thong thả."
Kỳ Lệ Á khách khí nói một câu.
Hoàng Quốc Cường sắp tức đến hộc máu rồi, ông ta bảo đi, cô ấy không biết nói mấy câu giữ lại sao?
Hoàng Quốc Cường rời khỏi phòng bệnh, lúc mở cửa thì nghĩ tới một chuyện, lại quay lại nói: "À, Cảnh Hi này, nếu như hai ngày tới cô rảnh rỗi thì đến đoàn làm phim một chuyến, có mấy quảng cáo trong phim cần nhờ cô quay giúp."
"À, được thôi, chiều nay tôi có thời gian, lát nữa xong việc rồi tôi đến đoàn phim."
Hứa Hi Ngôn vui vẻ đồng ý, đợi Hoàng Quốc Cường đi rồi, cô quay lại hỏi Kỳ Lệ Á: "Chị Kỳ, đã đến lúc quay quảng cáo rồi, có phải bộ phim này sắp quay xong không?"
"Cơ bản đã quay xong gần hết rồi."
"Bọn họ có nói lúc nào chiếu phim không?"
"Nhanh thôi! đa͙σ diễn Hoàng đã quyết định chọn cách vừa quay vừa phát sóng rồi, trước tiên sẽ chiếu vào giờ vàng trên Đài Trung ương, sau đó xem tỉ suất xem đài rồi quyết định quay bao nhiêu tập nữa."