"Đừng có gọi lung tung! Đã ly hôn từ lâu rồi!" Diệp Tầm đen mặt lại kêu lên.
"Cho dù đã ly hôn thì vẫn có thể tái hôn mà, chúng ta kết hôn lại đi! Trong trò chơi em thấy anh là đỉnh nhất, họp thành đội với anh rồi giết quái, chính là chuyện tuyệt nhất đỉnh nhất trên thế giới. Anh không biết lúc anh giết quái đẹp trai đến nhường nào, đẹp đến lồng lộn sao?"
Hoắc Tam Nghiên thực sự coi Diệp Tầm là anh hùng nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng mình, bất kỳ ai cũng không sánh bằng anh ta, cô cảm thấy anh ta là người tốt nhất trên đời.
Diệp Tầm có tính kiêu ngạo bẩm sinh, trước đó bị Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn đả kích đến không ngừng phun máu, lòng tự tôn bị quét sạch, giờ phút này được Hoắc Tam Nghiên nâng lên làm vật báu, ít nhiều gì cũng đã giữ được tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Anh ta đột nhiên cảm thấy Hoắc Tam Nghiên cũng không đến nỗi đáng ghét đến thế.
"Nể tình cô thành kính như vậy, tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội làm lại."
Diệp Tầm dùng giọng điệu như Thượng đế chấp nhận thỉnh cầu tái hôn của Hoắc Tam Nghiên, coi như đã cứu vãn được mặt mũi khi nãy bị Vân Khinh từ chối.
"Hay quá, chồng à, sau này em sẽ theo anh, nhất định gả cho anh."
Hoắc Tam Nghiên vui mừng khôn xiết.
Diệp Tầm nghe cô gọi mình bằng "Chồng", trong lòng cứ cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta liếc trộm Hứa Hi Ngôn, phát hiện cô đã đẩy Hoắc Vân Thâm định rời khỏi phòng khách.
Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng nói: "Anh Hoắc, tôi đẩy anh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
"Được."
Hoắc Vân Thâm nhìn về phía Anh Bảo đang ngoan ngoãn chơi trò ghép hình, hỏi cô bé: "Anh Đào nhỏ, chú đi rửa tay, cháu có đi không?"
"Có ạ!"
Anh Bảo đứng lên, vừa định đi đến chỗ Hoắc Vân Thâm lại bị Diệp Tầm kéo lại: "Con gái, muốn rửa tay thì để ba đưa con đi, đừng có đi cùng với người ngoài, biết chưa?"
Anh Bảo cảm thấy Diệp Tầm nói rất kỳ lạ: "Nhưng mà chú má lúm đồng tiền đâu phải người ngoài! Khi nào Bảo Bảo tiết kiệm đủ tiền là có thể mua chú má lúm đồng tiền về làm papi rồi."
Ừm, nghe câu này mà trong lòng thấy đau xót.
Hoắc Vân Thâm rất vui vẻ, nếu anh thật sự có được một cô con gái ngoan ngoãn như Anh Bảo thì tốt quá.
"Phụt..." Diệp Tầm tiếp tục hộc máu.
Người đẹp không giữ được thì cũng thôi đi, bây giờ đến bé đẹp cũng muốn bỏ anh ta mà đi sao?
Ông trời ơi, đừng hãm hại anh ta đến vậy chứ!
Anh Bảo giãy khỏi tay Diệp Tầm, hớn hở chạy đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, anh vươn tay ôm cô bé lên, đặt trên chân mình.
Hứa Hi Ngôn đẩy một lớn một nhỏ đi rửa tay, Diệp Tầm ôm trái tim bị xát muối, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi mà không thể làm gì.
Lúc ăn tối, nồi nước lẩu đặt trên bàn toả ra mùi thơm nghi ngút, đủ loại thức ăn còn nóng đều đã bày xong, Hứa Hi Ngôn bưng mấy loại nước chấm lên, có cay với không cay, mỗi người một phần.
"Được rồi, mọi người ăn đi."
Nước dùng bên trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, Hoắc Tam Nghiên không đợi nổi nữa, cô định nhúng đồ xuống nhưng lại bị Diệp Tầm ngăn lại.
Giọng anh ta rất hùng hồn: "Cô có biết nhúng đồ như thế nào không? Phải nhúng thịt trước, sau đó mới nhúng rau, ok?"
"Ồ ồ ồ. Chồng nói rất đúng, em nghe anh."
Hoắc Tam Nghiên nịnh hót nói.
"Không được gọi chồng, nghe chưa?"
Diệp Tầm tức giận liếc cô ấy, thật muốn đạp cho Hoắc Tam Nghiên bay ra ngoài.
"Ồ ồ ồ, phải khiêm tốn, em hiểu, sau này em gọi anh bằng anh Diệp là được."
Hoắc Tam Nghiên làm vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.
Diệp Tầm thầm thở dài trong lòng, cảm giác khó chịu tích tụ lại: "Có rượu không? Ăn cơm sao lại thiếu rượu được?"
Hứa Hi Ngôn trả lời: "Chỗ em không có rượu. Anh uống gì?"
Diệp Tầm không nói lời nào, gương mặt vô cùng khó coi. Hoắc Tam Nghiên muốn lấy lòng chồng nhà mình, vì vậy cô chủ động đi lấy: "Đúng đúng đúng, không thể không có rượu, để em đi lấy rượu."
Sau đó, Hoắc Tam Nghiên bước qua cửa thuỷ tinh xông thẳng sang căn hộ 101, lấy một chai rượu vang đỏ nổi tiếng được Hoắc Vân Thâm cất giấu trong tủ rượu.